Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 303: Đồng chí Tiêu Thiết Trụ, anh thực sự rất bản lĩnh
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:15:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Chính liên tục nửa tháng về nhà, khiến An Họa cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước , Tiêu Chính một tuần về nhà một , từ khi An Họa m.a.n.g t.h.a.i cái t.h.a.i , cơ bản cứ hai ba ngày là thể gặp một .
Nửa tháng về nhà, quá mức phản thường.
An Họa gọi điện thoại cho Tiêu Chính.
Phía Tiêu Chính thì gì bất thường: "... Mai về ngay, vợ đợi nhé, cơ thể thế nào ? Không chỗ nào khó chịu chứ?"
An Họa: "Cơ thể ... Anh xác định mấy giờ về ? Để em món ngon đợi ."
Tiêu Chính: "Không cần , chắc chắn , đợi về tính ."
An Họa lưu luyến treo máy.
Nửa tháng gặp Thiết Trụ, đúng là nhớ .
________________________________________
Bên phía Hạ Minh Chương tin An Họa mang thai, bèn bảo Vương Tú Khanh tới thăm cô.
An Họa cảm thấy thụ sủng nhược kinh: "Sao bác tới đây ạ, phiền bác quá."
Vương Tú Khanh trách yêu: "Có gì mà phiền với phiền, đáng tới thăm cô sớm hơn mới , nhưng mấy tháng đầu t.h.a.i còn yếu, nên ồn ào sợ đứa trẻ giật , cho nên đợi cô định mới qua."
Vương Tú Khanh còn mang theo ít đồ bổ, trực tiếp đưa cho Vương Thái Yến.
Vương Thái Yến An Họa, đợi cô gật đầu mới dám nhận lấy.
An Họa lời cảm ơn Vương Tú Khanh.
Vương Tú Khanh vỗ vỗ tay cô, ân cần hỏi han một vài vấn đề về sức khỏe, cuối cùng gật đầu: "Cứ khéo dưỡng cho , đông con nhiều phúc mà."
Dừng một chút, Vương Tú Khanh do dự hỏi: "Tiêu Chính dạo thế nào? Sức khỏe vẫn chứ?"
An Họa ngẩn , tại hỏi ?
"Dạ... Không bệnh tật gì lớn ạ." An Họa dò hỏi xem nên đáp khá mập mờ.
"Không bệnh gì lớn là ." Vương Tú Khanh cũng thêm gì nữa.
An Họa suy nghĩ một hồi, chủ động : "Sao bác ..."
Vương Tú Khanh: "Hầy, cũng là tình cờ thôi, vợ của Lý tham mưu trưởng quân khu việc ở Sở Y tế, hôm đó cô đến bệnh viện phụ thuộc tỉnh kiểm tra công tác, thoáng thấy Tiêu Chính, còn tưởng lầm cơ."
Là quân nhân, đến bệnh viện quân đội khám bệnh mà tìm một bệnh viện địa phương, còn mặc thường phục, rõ ràng là để khác nhận .
Nếu như , chứng tỏ bệnh Tiêu Chính mắc chắc là loại bệnh gì đó khó .
Vợ Lý tham mưu trưởng cũng chỉ nhắc qua với Vương Tú Khanh một câu như .
Vương Tú Khanh bụng An Họa, thể vợ m.a.n.g t.h.a.i thì chắc loại bệnh về phương diện , bà hỏi một câu vì quan tâm chứ định gặng hỏi đến cùng, chỉ cần vấn đề gì lớn là .
Sau khi Vương Tú Khanh , sự nghi hoặc trong lòng An Họa càng nặng hơn.
Tiêu Chính bệnh gì? Anh nửa tháng về nhà liên quan đến chuyện ?
________________________________________
An Họa đ.á.n.h thức bởi tiếng động của Tiêu Chính lúc nửa đêm.
"Làm em thức giấc ? Xin vợ nhé." Tiêu Chính tới, tém tấm chăn mỏng cho cô.
"Anh về ... Sao là nửa đêm thế ."
"Lần cố gắng về sớm hơn." Tiêu Chính đặt một nụ hôn lên trán An Họa, "Anh rửa ráy chút, em ngủ ."
An Họa ngủ, đợi Tiêu Chính , cô liền hỏi thẳng: "Anh đến bệnh viện phụ thuộc tỉnh gì?"
Tiêu Chính giật trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh : "Anh , đến đó gì chứ?"
"Có thấy , kể hết cho em ." Ánh mắt An Họa u uẩn, "Tại giấu em?"
Tiêu Chính c.h.ử.i thầm trong bụng, ai mà mắt tinh thế, tự nhiên thấy ? Thấy thì thấy , còn lắm mồm thế !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-303-dong-chi-tieu-thiet-tru-anh-thuc-su-rat-ban-linh.html.]
"Cái ... cũng chẳng chuyện gì lớn lao..."
"Anh quên gì ? Nhà dù chuyện lớn chuyện nhỏ đều lời em, bây giờ đừng là lời em, chuyện gì còn giấu em nữa." An Họa lau nước mắt, "Lời đàn ông đúng là tin , lúc dỗ dành thì cái gì cũng , lúc lừa gạt thì cái gì cũng !"
Tiêu Chính lập tức cuống cuồng: "Đừng mà, gì mà , chẳng qua chỉ là phẫu thuật thắt ống dẫn tinh thôi mà, chính còn đây !"
An Họa ngẩn tại chỗ.
"Anh... tìm một bệnh viện lạ, chỉ để ... thắt ống dẫn tinh ?"
Tiêu Chính: "... Hóa em đang lừa khai ?"
An Họa quá đỗi bất ngờ.
Dựa sự hiểu của cô về Tiêu Chính, là xem trọng thể diện đàn ông hơn cả trời... Tất nhiên, mặt cô thì mặt dày mày dạn, nhưng chuyện thắt ống dẫn tinh tuyệt đối là chạm đến giới hạn cuối cùng của .
"Tại ?"
"Bác sĩ chẳng , phụ nữ đặt vòng tránh t.h.a.i nhiều tác hại, còn gì để nữa? Đã là đàn ông thì việc nên để gánh chứ."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An Họa im lặng hồi lâu, khẽ tựa vai Tiêu Chính: "Đồng chí Tiêu Thiết Trụ, thực sự, thực sự bản lĩnh."
Tiêu Chính toét miệng , ôm chặt vợ: "Khen nữa là bay lên mây mất."
An Họa hỏi: "Vậy nửa tháng về nhà là vì chuyện ?"
Tiêu Chính: " thế, vốn dĩ định cho em ."
An Họa: "Tại cho em?"
Tiêu Chính: "Nói cho em thì vẻ như đang kể công, thấy đây là công lao gì cả."
"Lão Tiêu," An Họa ngước Tiêu Chính, đôi mắt lấp lánh sóng nước động lòng , "Anh thật ."
"Vợ ơi," Tiêu Chính nuốt nước miếng, "Em cũng , ngủ với em quá."
An Họa: "..."
Ngủ tất nhiên là thể "ngủ" kiểu đó , An Họa dù ảnh hưởng bởi hormone cũng chút ham , nhưng vì nhóc con trong bụng, mấy cũng nhịn.
Tiêu Chính cũng chỉ miệng thôi, thật thà ôm vợ cả đêm.
như , cảm thấy hạnh phúc .
________________________________________
Thoắt cái, kỳ thi đại học năm nay ngã ngũ.
Chuyện vui là An Điềm Điềm đỗ một trường cao đẳng.
An Bá Hòe mừng rỡ gọi điện cho An Trạch, khen ngợi An Điềm Điềm suốt nửa tiếng đồng hồ, tiện thể cũng khen nhẹ An Trạch một câu.
Khiến An Trạch cũng dở dở .
Chuyện buồn là Trần Thanh Âm vì xét duyệt chính trị mà trượt đại học.
Trong ký túc xá công nhân của nhà máy thực phẩm, Trần Thanh Âm bàn, nước mắt từng hạt lớn rơi lã chã xuống trang sách đang mở.
Cô cảm thấy uất ức, cảm thấy bất công, thành tích của cô đạt chuẩn, tại cho cô học đại học? Chẳng lẽ chỉ vì ông họ mà cô còn từng thấy mặt ?
Bố cô hiện giờ vẫn đang lao động ở nông trường, cũng là vì chuyện ...
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Âm bỗng thấy nản lòng.
Thôi bỏ , đừng đấu tranh nữa, đời cứ thế thôi, thực cuộc sống hiện tại cũng , cô nên tham vọng quá...
Bỗng nhiên, từ cửa sổ truyền đến tiếng "cộc cộc", giống như viên đá ném kính.
Trần Thanh Âm dậy, nghi hoặc mở cửa sổ .
Bên cạnh một cái cây ngoài cửa sổ, một thanh niên gầy gò, đen nhẻm đang đó.