Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 304: Tư tưởng của anh không thuần khiết rồi!
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:15:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc trời sẩm tối, thanh niên suýt nữa thì hòa một với màn đêm, đến mức khi lên, hàm răng trắng bóc trông cực kỳ nổi bật.
“Thanh Âm, mau xuống đây!” Thanh niên dùng hai tay loa, hét lên nhưng âm lượng lớn lắm.
Trần Thanh Âm bật , cái Thạch Tiểu Quân .
“Sao về ?” Trần Thanh Âm chạy đến mặt Thạch Tiểu Quân, quan sát một lượt, “Ừm, đen , cũng gầy .”
Thạch Tiểu Quân gãi gãi đầu: “Thực sức ăn của nhỏ , cũng chẳng tại , ăn mãi béo nổi... rắn rỏi lắm, gầy thế thôi chứ sức lắm đấy.”
Trần Thanh Âm phì thành tiếng.
“Thanh Âm, về đến nhà, bảo sang đón cô về nhà ăn cơm, bà bảo cô mấy ngày qua bên đó.”
Trần Thanh Âm suy nghĩ một chút gật đầu: “Được, chúng thôi.”
Con đường từ huyện lỵ về đến doanh khu , Thạch Tiểu Quân vốn quên, thế nhưng liên tục nhầm hai ngã rẽ, đều là do Trần Thanh Âm sửa cho.
Trần Thanh Âm trêu chọc: “Em trai Tiểu Quân , mới xa nhà mấy năm mà ngay cả đường quê cũng nhớ nữa ?”
“Không ! nhớ mà.” Giọng Thạch Tiểu Quân yếu một chút, “Chẳng qua lơ đãng thôi.”
Trần Thanh Âm hỏi : “Anh nghĩ gì mà lơ đãng thế?”
Thạch Tiểu Quân thốt : “Nghĩ về cô mà.”
Trần Thanh Âm ngẩn .
Câu “nghĩ về cô” qua chắc chắn là mập mờ, nhưng câu đó là Thạch Tiểu Quân, vả nét mặt của thản nhiên, đơn thuần đến thế, Trần Thanh Âm thực sự cách nào nảy sinh liên tưởng gì khác.
Cô hỏi: “ đang ngay mặt đây, nghĩ gì về ?”
Nghĩ xem trong lòng cô đang buồn .
Nghĩ xem cô thấy uất ức .
Nghĩ xem tương lai cô... bây giờ.
Trong lòng Thạch Tiểu Quân trả lời như , nhưng miệng ngậm chặt như miệng trai.
Anh an ủi, sợ khơi chuyện buồn của Trần Thanh Âm.
“Nghĩ là... nghĩ xem cô chịu ăn uống t.ử tế , lúc cô còn cao đến tai , giờ chỉ mới đến cằm thôi.”
Vừa xong, Thạch Tiểu Quân hận thể tự c.ắ.n đứt lưỡi .
Anh cái lời quái quỷ gì thế !
Trần Thanh Âm chẳng hề để ý, chỉ mỉm : “Anh định là lùn chứ gì, , so với thì vốn thấp hơn mà.”
Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên Trần Thanh Âm, nghiêng khuôn mặt cô trông thật nhu hòa, đầu cô cúi, bờ vai gầy thanh mảnh nối liền với chiếc cổ thon dài, dáng vẻ ưu nhã như một chú thiên nga.
Y hệt như ấn tượng đầu tiên Thạch Tiểu Quân thấy cô.
Thạch Tiểu Quân chợt nhớ tới, ở đơn vị, việc huấn luyện mỗi ngày đều mệt mỏi, đêm khuya khi mệt lả là lúc hiếm hoi thả lỏng, trong ký túc xá sẽ tán dóc đủ chuyện đời, chuyện gì cũng , mãi, mãi chuyển sang chủ đề về phụ nữ.
Mấy vị tiểu đội trưởng lập gia đình thường truyền thụ cho lũ lính mới tò te bọn họ nhiều "kiến thức" mà thể dùng tới.
Lúc đầu Thạch Tiểu Quân đỏ mặt tía tai, bịt tai , cảm thấy thế là lưu manh! Sau đó, đôi tay bịt tai dần buông xuống, bắt đầu một cách say sưa.
Rồi đó nữa, tư duy của cũng bắt đầu tản mạn, hình bóng quen thuộc trong ký ức thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ, bàn tay đen nhẻm của sẽ nhẹ nhàng vuốt ve dải lụa trắng muốt thon dài ...
Yết hầu của Thạch Tiểu Quân chuyển động mạnh hai cái, vội vàng liếc mắt chỗ khác, thẳng về phía .
Trong bầu khí tĩnh mịch, dường như thể thấy tiếng trái tim đập thình thịch.
Hạ lưu, thật là hạ lưu!
Nằm mơ thì cũng thôi , mặt Thanh Âm mà còn thể nghĩ đông nghĩ tây như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-304-tu-tuong-cua-anh-khong-thuan-khiet-roi.html.]
“... Tiểu Quân? Em trai Tiểu Quân?”
Thạch Tiểu Quân bừng tỉnh, nuốt khan một cái: “Dạ?”
“Anh đang nghĩ cái gì thế? gọi mấy tiếng đấy.” Trần Thanh Âm thắc mắc, cô cảm thấy hôm nay Thạch Tiểu Quân cứ gì đó đúng lắm.
Môi Thạch Tiểu Quân mấp máy, lắc lắc đầu, thực sự dám Trần Thanh Âm thêm nữa.
Anh thể chắc chắn một điều, cảm giác của dành cho Trần Thanh Âm đổi .
Trước đây, thừa nhận thích cô, nhưng cái thích đó là sự theo đuổi và hướng tới một điều , hề pha lẫn một chút tà niệm nào, thể đường đường chính chính mà sợ nhạo.
Có lẽ do mơ nhiều quá, giờ tư tưởng của còn thuần khiết nữa ! Anh biến hư !!
Cho đến tận khi tới cửa nhà, cả Thạch Tiểu Quân vẫn còn cứng đờ.
Chu Mai Hoa thấy hai từ xa tới, nét mặt tràn đầy vẻ hiền từ.
Thạch Tiểu Quân mặc quân phục, vóc dáng thẳng như cây tùng, năm năm đời lính mài giũa vẻ non nớt , bồi đắp thêm sự vững chãi của một đàn ông trưởng thành. Còn Trần Thanh Âm thì , bộ đồ công nhân màu xanh mặc cô càng tôn thêm vẻ mộc mạc tự nhiên.
Chu Mai Hoa ngừng gật đầu, ngờ con trai bà lớn lên cũng đến nỗi nào, vẫn xứng đôi với "thiên nga trắng" đấy chứ.
“Mau mau, thôi, Thanh Âm , cơm canh dọn bàn cả , chỉ đợi hai đứa thôi đấy.” Chu Mai Hoa nhiệt tình kéo Trần Thanh Âm nhà, Thạch Tiểu Quân lững thững theo .
Thạch Vĩ Quang cũng vội vàng chào hỏi: “Thanh Âm , mau xuống , hôm nay dì con món thịt viên sư t.ử mà con thích nhất đấy.”
Chu Mai Hoa và Thạch Vĩ Quang đối xử với Trần Thanh Âm còn thiết hơn cả lúc , là vì chuyện cô trượt đại học nên ý an ủi.
Trần Thanh Âm trong lòng cảm động, miệng : “Chú Thạch, dì Mai Hoa, cháu , hai đừng lo lắng quá.”
Chu Mai Hoa bóp bóp tay cô, thở dài một tiếng “tội nghiệp đứa trẻ”, thêm gì nữa.
Trần Thanh Âm chỗ , bên cạnh là Thủy Liên đang bụng mang chửa, cô chào một tiếng: “Chị dâu.”
Thủy Liên mỉm , xoa bụng : “Em cũng đừng nản lòng, cùng lắm thì sang năm thi tiếp.”
Nghe thì vẻ là lời an ủi, nhưng giọng điệu hời hợt của Thủy Liên cũng thấy thoải mái.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thạch Tiểu Quân nhíu mày : “Chị dâu, chị thể gì, nhưng đừng mở miệng lời mỉa mai khác như thế.”
Thủy Liên khựng , vẻ mặt bắt đầu lộ vẻ uất ức.
Cô mỉa mai lúc nào?
Cái nhà , chẳng lẽ cô ngay cả tư cách một câu cũng ?
Thủy Liên theo quân, hồi về nhà ăn Tết thăm thì phát hiện thai, lúc đó t.h.a.i định, nghĩ là lên đơn vị cũng chẳng ai chăm sóc, bằng ở nhà, việc gì cũng thuận tiện hơn.
Tất nhiên, đây đều là ý của Thạch Tiểu Giang, bản Thủy Liên ở . Năm đầu mới cưới ở nhà cô chịu đủ , Chu Mai Hoa lúc nào cũng thiên vị một Trần Thanh Âm còn cửa, gạt phắt con dâu chính thức như cô sang một bên.
Quả nhiên, dù cô đang mang cháu đích tôn của nhà họ Thạch, chồng cũng chẳng thèm cô lấy nửa con mắt, đến cả đứa em chồng về nhà như Thạch Tiểu Quân cũng thể mắng cô.
Chu Mai Hoa thấy Thủy Liên chỉ lầm lũi cúi đầu và cơm, vội vàng nháy mắt với Thạch Tiểu Quân, trêu ai trêu, chọc cái đồ hẹp hòi .
Sống chung lâu ngày, Chu Mai Hoa tự nhiên cũng hiểu qua về Thủy Liên, lòng cô chẳng rộng hơn cái lỗ kim là bao, thể tùy tiện nặng lời, một câu là cô lộ mặt giận ngay , nhưng sẽ ấm ức trong lòng.
Chu Mai Hoa sợ cô tự phát bệnh nên thường chấp nhặt.
Thạch Tiểu Quân nhận ánh mắt của đẻ, hừ lạnh một tiếng.
Trần Thanh Âm thấy liền : “Cháu vốn dĩ cũng định sang năm thi mà.”
Thạch Vĩ Quang và Chu Mai Hoa , quả nhiên Trần Thanh Âm vẫn từ bỏ.
Cũng khó trách, gặp tình cảnh , ai mà cam tâm từ bỏ cho .
Thạch Tiểu Quân Trần Thanh Âm gương mặt bình thản, trong lòng một nỗi xót xa khó tả.