Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 307: Đứa út chào đời

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:15:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa cân nhắc bản sắp đến ngày sinh, chi bằng cứ để đứa trẻ đến sớm một chút, nếu thì nhanh chóng bắt nhịp công việc, đến lúc đó cũng thể giúp Thái Yến san sẻ phần nào.

Tiêu Chính lời cô, trực tiếp đ.á.n.h điện tín về quê.

Một tháng , đến, là do Vương Kim Thủy dẫn tới.

“Em dâu, lâu gặp, em dâu chẳng đổi gì cả, vẫn trẻ trung thế !” Vương Kim Thủy bước cửa tươi hớn hở nịnh nọt An Họa.

An Họa : “Anh Kim Thủy quá khen , cũng già .”

“Không già già, một chút cũng già!” Vương Kim Thủy thần sắc nghiêm túc, “Vợ chỉ lớn hơn em năm tuổi mà tóc bạc lốm đốm !”

Lúc , Vương Thái Yến bưng đặt lên bàn, thiết chào: “Chú Kim Thủy, mời chú uống .”

“Chà, Thái Yến! Thái Yến đổi lớn quá, thành thành phố , đường chắc chú chẳng nhận mất!”

Vương Thái Yến cảm kích Vương Kim Thủy: “Nếu nhờ chú Kim Thủy, đời cháu cơ hội trở thành thành phố chứ.”

Vương Kim Thủy xua tay: “Không nhắc chuyện đó, nhắc chuyện đó nữa.”

Nói đoạn, mắt Vương Kim Thủy đảo quanh nhà một lượt: “Anh Thiết Trụ nhà ?”

“Anh đang ở đơn vị, chính xác hôm nào các tới nên kịp về.”

Vương Kim Thủy thất vọng một thoáng, đó vực dậy tinh thần, kéo cô bé vẫn luôn khép nép lưng : “Đây là Dương Đào, con bé bao giờ xa, nhát gan lắm nên đưa nó qua đây. Nào, Dương Đào, đây là vợ của bác Tiêu con, gọi bác gái .”

Dương Đào cúi đầu thấp đến mức gần như chạm ngực, lý nhí gọi một tiếng: “Bác gái.”

An Họa kéo cô bé mặt, ôn tồn : “Đừng sợ, ngẩng đầu lên cho bác xem nào.”

Dương Đào từ từ ngẩng đầu, để lộ một khuôn mặt thanh tú. Cô bé mặc bộ đồ vải thô, b.í.m tóc lớn rủ lưng, vóc dáng tuy gầy nhỏ nhưng khớp xương tay to, qua là từ nhỏ quen việc nặng.

An Họa hỏi: “Cháu bao nhiêu tuổi ?”

Dương Đào bác gái trẻ trung mắt cho ngẩn ngơ. Bác gái thế ? Chẳng bác gái thì lớn tuổi hơn cô bé ?

Mãi đến khi Vương Kim Thủy đẩy một cái, Dương Đào mới phản ứng , đáp: “Cháu mười bảy tuổi ạ.”

An Họa hỏi: “Cháu đến nhà bác ?”

Dương Đào khẽ : “Để báo ơn ạ.”

An Họa: “Báo ơn?”

Dương Đào gật đầu: “Mẹ cháu bảo bác Tiêu là ân nhân của nhà cháu, cháu đến việc cho bác Tiêu để báo ơn.”

Vương Kim Thủy cũng tiếp lời: “Mẹ con bé , việc cho Tiêu thì lấy tiền, chỉ cần cho con bé miếng cơm ăn, cái giường ngủ là .”

An Họa bật lắc đầu: “Thế , thế chẳng hóa là bóc lột ? Ừm... thế , ban đầu cứ giống như lúc Thái Yến mới đến, bác sẽ tăng lương cho. Còn chỗ ở thì ở chung phòng với Thái Yến, hai đứa tạm thời ngủ chung một giường, đầu bác sẽ đóng thêm một chiếc giường nhỏ cho cháu.”

Dương Đào ngơ ngác An Họa, Vương Kim Thủy, . Mẹ bảo lấy tiền, bác gái cứ đòi đưa tiền, ai bây giờ?

Vương Kim Thủy đẩy Dương Đào một cái: “Thế thì cứ lời bác gái , ở cái nhà bác gái là quyết định, bác gái con cứ .”

“Vâng, ạ.” Dương Đào ngây ngô gật đầu, thầm ghi nhớ: việc gì cũng lời bác gái.

Ấn tượng đầu tiên của An Họa về Dương Đào khá , cô bé quá lanh lợi nhưng qua là thấy tâm cơ, thế nên quyết định giữ . Cô bảo Vương Thái Yến đưa Dương Đào sắp xếp chỗ ở và cất hành lý.

Vương Kim Thủy xoa xoa hai tay, ngập ngừng mở lời: “Em dâu , Thiết Trụ bao giờ mới về? Có giờ giấc chính xác ?”

An Họa: “Cái cũng khó , việc gì tìm ? Hay là để gọi điện thoại cho nhé.”

“Không , chuyện gì lớn , đừng gọi điện phiền Thiết Trụ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-307-dua-ut-chao-doi.html.]

Nói thì , nhưng Vương Kim Thủy vội rời ngay mà ở nhà khách do An Họa sắp xếp suốt ba ngày. Đợi đến khi Tiêu Chính về, ông kéo Tiêu Chính thì thầm một hồi, lúc đó mới như trút gánh nặng trong lòng, vẻ mặt nhẹ nhõm trở về quê.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An Họa hỏi Tiêu Chính: “Anh tìm rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiêu Chính: “Cũng chẳng gì, là công xã quê một lô phân hóa học, nhờ giúp xin cái giấy phép.”

“Bây giờ đang là mùa đông mà, mùa dùng phân bón?”

“Oài, em cũng cái ?” Tiêu Chính trêu vợ một câu , “Nguồn cung phân bón khan hiếm lắm, đều tìm cách , đến mùa xuân sang năm mới mà dùng.”

“Những năm qua, chắc cũng cửa cho ở quê ít nhỉ?”

Tiêu Chính hì hì : “Toàn là mấy việc nhỏ, bà con cầu cạnh đến tận nơi, cũng khó lòng từ chối.”

Kế đó, Tiêu Chính hỏi thăm về Dương Đào.

An Họa : “Mấy hôm nay em đều để Thái Yến dắt theo con bé, quan sát thấy siêng năng, cũng lời, tạm thời thấy điểm nào .”

Tiêu Chính thở dài: “Vốn dĩ mong con cái nhà Dương Đại Dũng sẽ tiền đồ.”

An Họa: “Anh Kim Thủy chẳng , Lưu Nguyệt Nga cho con học, mà là con bé thực sự học , thiên phú thì cũng chịu thôi.”

Tiêu Chính cũng chỉ cảm thán một câu thôi. Anh cúi xuống, vui vẻ áp tai bụng An Họa: “Bé con? Có đó ? Tâm sự với bố tí nào.”

Lát , Tiêu Chính kêu lên kinh ngạc.

“Ê ê, đạp , đạp !”

Dù cử động nhỏ nhưng bé con đúng là đá một cái, ngay trúng mặt Tiêu Chính.

An Họa hừ nhẹ: “Bị đá mà cũng vui thế cơ ?”

Tiêu Chính: “Tất nhiên ! Điều đó chứng tỏ con hiểu lời , đang phản hồi cho đấy.”

An Họa mỉm xoa bụng: “Bé cưng, cho bố con thêm một đá nữa nào.”

Chẳng là trùng hợp hiểu thật, quả nhiên thêm một đá nữa, mà cú lực, An Họa cảm thấy bụng rung lên. Cô khẽ nhíu mày.

“Có đau vợ?” Tiêu Chính vội hỏi.

An Họa lắc đầu: “Không đau.”

Tiêu Chính im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Vợ ơi, m.a.n.g t.h.a.i là cảm giác thế nào?”

An Họa bật : “Kiếp phụ nữ thử xem là ngay.”

Tiêu Chính: “Anh mà phụ nữ, liệu em bằng lòng cưới ?”

An Họa kỹ "cột sắt" đen thui , tưởng tượng cảnh biến thành phụ nữ, xoa xoa da gà cánh tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

“Em thế mà chịu cưới ? Thế em cưới ai?” Đồng chí Tiêu Thiết Trụ tỏ vẻ đau lòng.

An Họa nhịn : “Em cưới một mỹ nữ, ?”

Tiêu Chính một góc soi gương, lẽ cũng thể tưởng tượng nổi bản thành phụ nữ sẽ , thế là cùng với An Họa.

Trong bầu khí vui vẻ, thời gian lặng lẽ trôi qua. Bước qua Tết Nguyên Đán năm đó, tiếng kèn chiến tranh từ phía Nam vang lên.

Hơn một tháng , tiếng kèn báo hiệu đứa út chào đời cũng bắt đầu tấu nhạc.

 

Loading...