Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 375: Về Vân Huyện
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:17:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôn lễ của Trần Thanh Âm và Thạch Tiểu Quân định tháng .
An Họa hỏi: "Gấp gáp ? Có kịp chuẩn chị?"
Chu Mai Hoa đáp: "Kịp chứ, kịp chứ. Ngày cưới định từ hai tháng , lúc đó chúng bắt đầu chuẩn , đợi Tiểu Quân về là thể tổ chức ngay."
Trần Thanh Âm khi nghiệp thì ở việc tại tỉnh thành, nhưng đến lúc đó vẫn về Vân Huyện để kết hôn.
"Họa Họa, cô nhất định về uống rượu mừng đấy nhé." Chu Mai Hoa nhiệt tình mời mọc.
An Họa gật đầu: "Em nhất định sẽ về."
________________________________________
Biết tin An Họa về Vân Huyện, Tiêu Chính chút yên tâm: "Em xa một ? Có đấy?"
An Họa cạn lời: "Em sống quá nửa đời , chẳng lẽ tự xa ? Hồi đó em dắt Đông Đông Vân Huyện tìm , cũng một ?"
Tiêu Chính thầm nghĩ, cái đó thì chắc. Anh vẫn còn nhớ như in năm An Họa một công tác tỉnh thành, kết quả là bắt sống hai tên đặc vụ... Dù bao nhiêu năm trôi qua, một câu vẫn còn "kinh hồn bạt vía" cũng hề ngoa chút nào.
Tiêu Chính bảo: "Anh chẳng qua là lo cho em thôi, là sắp xếp thời gian một ngày để cùng em nhé?"
An Họa lắc đầu: "Thôi , một ngày thì vội vàng quá, gấp gáp như thế còn ý nghĩa gì nữa? Em còn chơi thêm mấy ngày cơ."
"Vậy sắp xếp tài xế theo em."
An Họa vẫn lắc đầu: "Không cần, em tàu hỏa, giường thoải mái hơn ô tô nhiều, nhớ đặt vé giường cho em là ."
Tiêu Chính vẫn bỏ cuộc, An Họa lườm một cái, mới sượng sùng: "Thế thì , em , ..."
Một lát , dặn dò: "Về sớm nhé, thằng út ở nhà sẽ nhớ em đấy."
"Chỉ thằng út nhớ em thôi , lão Tiêu nhớ em ?"
Tiêu Chính hừ hừ hai tiếng, một tay ôm lấy eo vợ, c.ắ.n nhẹ tai cô: "Sao mà nhớ chứ, mà bắt đầu thấy nhớ ..."
Hai , đùa nghịch một hồi.
________________________________________
Kỳ nghỉ hè lũ trẻ đều về, An Họa thể yên tâm khỏi nhà. Thế nhưng lúc chuẩn , đứa út vốn dỗ dành kỹ lưỡng bắt đầu " mẩy", ôm chặt lấy chân chịu buông.
Thấy sắp trễ giờ, An Họa chẳng còn cách nào khác, đành mang theo con cùng .
Cái miệng nhỏ đang mếu máo của Tiểu Ngư Nhi lập tức vểnh lên: "Mẹ là nhất, Tiểu Ngư Nhi yêu nhất đời~"
An Họa dở dở : "Nói nhé, con theo cũng , nhưng giữa đường đòi về nhà, ngoài thể thoải mái như ở nhà , kêu mệt bắt bế đấy."
Tiểu Ngư Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng , ở cùng là mệt ạ."
An Họa vội vàng thu dọn thêm ít đồ đạc của con trai, thở dài: "Đi thôi."
Tiểu Ngư Nhi nhét tay lòng bàn tay : "Nắm chặt ạ, là Tiểu Ngư Nhi lạc đấy."
An Họa bật , nắm chặt lấy tay con trai.
________________________________________
Khi phong cảnh ngoài cửa sổ tàu hỏa ngày càng trở nên quen thuộc, An Họa khỏi thấy xúc động. Tại sân ga, Chu Mai Hoa và Trần Thanh Âm đích đến đón cô.
An Họa dắt con trai nhanh chân bước tới.
"Ái chà, đây là Tiểu Ngư Nhi ." Chu Mai Hoa bế bổng bé lên.
Tiểu Ngư Nhi hề sợ lạ, ngọt ngào : "Cháu chào đại nương Mai Hoa ạ, Tiểu Ngư Nhi nhớ đại nương lắm."
An Họa: "..." Cái thằng nhóc .
Chu Mai Hoa mừng rỡ nựng má Tiểu Ngư Nhi: "Con cái nhà ai mà miệng lưỡi ngọt thế ."
Tiểu Ngư Nhi: "Dạ, con nhà cháu ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-375-ve-van-huyen.html.]
Chu Mai Hoa ha hả. Trần Thanh Âm mỉm hỏi: "Tiểu Ngư Nhi còn nhớ chị là ai ?"
"Con ạ, chị Thanh Âm!"
Người mới gặp vài mà Tiểu Ngư Nhi chính xác danh tính của đối phương, bé mới bốn tuổi thôi mà! Suốt quãng đường từ ga tàu về khu tập thể, Tiểu Ngư Nhi khiến Chu Mai Hoa và Trần Thanh Âm ngớt.
________________________________________
Nhìn khu tập thể quen thuộc, An Họa khỏi cảm thán: "Ở đây hình như chẳng gì đổi cả, vẫn như ngày nào."
Chu Mai Hoa: "Chứ còn gì nữa, con đường rải xỉ than bao nhiêu là lát nhựa mà đến giờ vẫn thấy !"
An Họa : "Chuyện chẳng chỉ là một câu của lão Thạch nhà chị ?"
Chu Mai Hoa xua tay: "Chính ủy bảo cần thiết, lãng phí, lão Thạch cũng chẳng vì chuyện nhỏ mà tranh chấp với ông ."
Thủ trưởng quân sự và thủ trưởng chính trị, về lý thuyết là ngang hàng, ai lấn át ai dựa bản lĩnh cá nhân. Tiêu Chính hồi ở sư đoàn là một là một, chuyện gì cũng quyết , nhưng Thạch Vĩ Quang ở vị trí đầu xem "danh chính ngôn thực" như . Tính theo tuổi tác của Thạch Vĩ Quang, tiến thêm bước nữa e là khó .
Càng sâu khu tập thể, An Họa càng cảm thấy tuy vẻ ngoài đổi nhưng xuất hiện nhiều gương mặt lạ lẫm. Đi ngang qua ngôi nhà cũ của , cô dừng chân một lát. Qua cánh cổng viện đang mở, thể thấy mảnh vườn rau bên trong biến mất, sân vườn chất đầy tạp vật, trông lộn xộn...
"Ngôi nhà cũ của cô bây giờ là nhà Chính ủy Dương đang ở." Chu Mai Hoa giới thiệu.
Dứt lời, một phụ nữ từ trong cổng bước . Người còn trẻ nhưng uốn tóc xoăn tít, ăn mặc khá thời thượng. Bà An Họa một lượt từ xuống , ánh mắt đầy vẻ dò xét: "Đây là..."
Chu Mai Hoa giới thiệu: "Đây là cô em gái của , đến uống rượu mừng của con trai ." Lại với An Họa: "Đây là vợ của Chính ủy Dương."
An Họa mỉm gật đầu lịch sự. Vợ Chính ủy Dương nhếch mép, kéo cánh cổng , đóng kín mít, An Họa một cái: "Dòm ngó nhà khác là hành vi lịch sự ." Nói xong liền ngoắt thẳng.
Chu Mai Hoa ngẩn : "Bà ... bà cái gì thế ! Chẳng qua thêm hai cái thôi mà, nhà bà giấu vàng chắc, mà cho ?!"
An Họa cũng nhíu mày, nhưng để loại lòng: "Không chị, nhà ."
Chu Mai Hoa lẩm bẩm một hồi mới chịu thôi: "Đi, Thanh Âm đặc biệt dọn dẹp cho cô một căn phòng, ga giường chăn màn đều mới cả ."
An Họa nắm tay Trần Thanh Âm: "Làm phiền Thanh Âm nhà quá."
________________________________________
Đang thì Thủy Liên tới, tay còn bế một đứa trẻ bốn năm tuổi.
"Mẹ, dì An, về ạ."
An Họa gật đầu: "Thủy Liên, lâu gặp."
Chu Mai Hoa vẻ mặt vui : "Đại Bảo lớn thế lúc nào cũng bế tay ? Ông nội nó , bảo con đừng chiều chuộng nó quá."
Nụ mặt Thủy Liên cứng đờ, cô lùi một chút. Tiếp đó, mấy đứa trẻ nhà họ Thạch cũng từ trong nhà . Thạch Tiểu Hải, Thạch Tiểu Giang, Thạch Tiểu San đều về, còn cả chồng của Thạch Tiểu San nữa.
Thạch Tiểu Hải tỏ vẻ thản nhiên : "Dì An, thời gian tới cháu sẽ điều động về cơ quan quân khu, lúc đó sẽ ở gần dì ."
An Họa xã giao: "Vậy , chúc mừng cháu nhé Tiểu Hải, khi nào rảnh cứ sang nhà dì chơi."
Sau khi chào hỏi xong, Chu Mai Hoa dẫn An Họa phòng để cô cất hành lý.
"Chị vẻ hài lòng với cô con dâu cả lắm nhỉ."
Chu Mai Hoa thở dài: "Cô cũng nhận đấy... cũng quý trọng nó, nhưng bao nhiêu chuyện xảy những năm qua, tài nào quý nổi. Bây giờ nó còn đang đòi ly hôn với Tiểu Hải, cũng lười giữ thể diện cho nó luôn."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Ly hôn?" An Họa ngạc nhiên, "Sao mà đến mức ly hôn?"
Chu Mai Hoa xua tay: "Nó đời nào dám ly hôn thật, chẳng qua vì thấy chúng thiên vị Tiểu Quân và Thanh Âm nên mới dùng chuyện ly hôn chiêu trò để loạn với Tiểu Hải thôi."
An Họa: " là khờ, ly hôn thể dễ dàng miệng? Cô cứ tưởng đó là chiêu trò, coi chừng mãi thành thật thì hỏng."
Chu Mai Hoa vỗ đùi: "Thì đúng là cái lý đó đấy! Đang yên đang lành sống, cứ bày trò! Bình thường ở xa thì mắt thấy tim đau, chứ nào nó về là cái đầu ong ong lên hết cả..."
Chu Mai Hoa cuối cùng cũng dịp trút bầu tâm sự với chị em , bà cứ thế kéo An Họa kể khổ ngớt về cô con dâu cả...