Đoàn Đoàn dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Đêm hôm khuya khoắt còn tâm sự cái gì thế?"
Viên Viên chui tọt chăn của Đoàn Đoàn, rúc cạnh chị, nhỏ giọng : "Tớ cho một bí mật , đừng mà kinh ngạc nhé."
"Cậu ." Đoàn Đoàn che miệng ngáp một cái.
"Tớ phát hiện Tống Dực thích tớ." Viên Viên mặt mày nghiêm túc .
Đoàn Đoàn lập tức hết cả buồn ngủ.
"Rất khó tin đúng ? Tớ cũng thấy lạ đây, tự nhiên Tống Dực thích tớ nhỉ? Chúng vốn dĩ vẫn luôn đối xử với như em ruột mà."
"Đây là Tống Dực đích với ?" Đoàn Đoàn hỏi.
"Thì ." Viên Viên lắc đầu, kể chuyện lúc ăn cơm tối qua: "... Cho nên chuyện rõ mười mươi còn gì, Tống Dực thích tớ."
Đoàn Đoàn câm nín một hồi.
"Viên Viên... Trước khi gắp thịt cho , Tống Dực cũng gắp cho tớ mà."
Viên Viên suy nghĩ một lúc: "Có khi nào chỉ là bình phong ?"
Đoàn Đoàn nên gì cho . Thực , chị cũng chắc chắn về tâm tư của Tống Dực. Tống Dực ở mặt chị giống như một chú ốc sên, mỗi khi chị cảm thấy sắp thò đầu thì vì lý do nào đó mà rụt , khiến chị cứ ngỡ tất cả những chuyện đó chỉ là ảo giác. Cái cảm giác mập mờ nửa nọ nửa chị chút nắm bắt .
"Đoàn Đoàn, tớ cần giúp một tay." Viên Viên vẻ mặt trịnh trọng.
"Giúp gì cơ?"
"Tớ cảm giác thích kiểu đó với Tống Dực, nhưng tớ thẳng mặt, tớ sợ đau lòng. Hay là giúp tớ chuyển lời cho ."
"..."
"Được ?"
"... Được ."
Viên Viên ôm Đoàn Đoàn hôn một cái, như trút bỏ tảng đá lớn trong lòng, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm hẳn.
"Tối nay tớ ngủ với ." Viên Viên ôm lấy cánh tay Đoàn Đoàn, đầu rúc rúc đó, xong đầy vài giây ngủ khò khò.
Đoàn Đoàn thì quấy rầy đến mức ngủ nổi.
________________________________________
Sáng sớm hôm , Khâu Thục Thận định ngoài mua quẩy, Tống Dực đề nghị để . Đoàn Đoàn thấy bèn theo.
Tống Dực đầu , trong mắt thoáng hiện tia : "Sao em đây?"
Đoàn Đoàn : "Đi cùng mà."
Hai sánh vai bước , thong thả chậm rãi.
"Tối ngày hôm qua, trong tình cảnh như thế, tại gắp thịt cho em?"
Bước chân Tống Dực khựng , sang Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn mỉm , ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt chị, khiến những sợi lông tơ bên má như mạ một lớp viền vàng, đôi mắt lấp lánh rạng rỡ , dường như trong mắt chị chỉ .
Tống Dực dám thẳng mắt chị, vội vàng dời tầm mắt chỗ khác. Đoàn Đoàn tiến lên một bước, ép sát .
"Anh thích em ?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Oàng" một cái, đầu óc Tống Dực như nổ tung. Chị... chị cái gì cơ?
"Anh thích em ? Cái kiểu thích giữa đàn ông và phụ nữ ." Đoàn Đoàn hỏi nữa.
Bàn tay Tống Dực buông thõng bên hông nắm chặt , cả cơ thể như cái lạnh của buổi sớm mùa đông cho đông cứng, mặc dù đang mặc áo phao, và ánh nắng ấm áp tỏa xuống. Anh gì đó, nhưng cổ họng khô khốc khiến thể phát bất cứ âm thanh nào.
Thích Đoàn Đoàn ? Có chứ.
Anh cũng từ bao giờ cảm giác khác lạ với Đoàn Đoàn. Anh hiểu rõ, đó là thích, hơn nữa là kiểu tình cảm nam nữ. Thế nhưng, Tống Dực thừa nhận điều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-388-anh-thoi-lui-chi-tien-toi.html.]
Sao thể thích Đoàn Đoàn ? Đoàn Đoàn là em gái mà, là con gái của dì An. Dì An đối xử với như , tin tưởng như , đưa về ngôi nhà , thể nảy sinh ý đồ với con gái của dì ?
Quan trọng hơn là, Đoàn Đoàn như thế, chị thể tìm một xứng đôi hơn, tài hoa tương xứng, gia thế tương xứng... Ít nhất, thể là một đứa trẻ mồ côi cha như .
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Dực dần trở nên tỉnh táo. Anh cố gắng nặn một nụ : "Nói bậy bạ gì thế, ... coi em là em gái, em gái ruột..."
Đoàn Đoàn khẽ: "Vậy là thích Viên Viên? Tối qua gắp thịt cho em chỉ là để dùng em 'bình phong' cho Viên Viên thôi ?"
Tống Dực chấn động, khẳng định chắc nịch: "Chuyện đó thể chứ?"
"Vậy thì thích em."
"Anh ..."
"Thích Viên Viên?"
"Không đời nào!"
"Thích em?"
"Đoàn Đoàn..."
Đoàn Đoàn chằm chằm Tống Dực một hồi lâu, cuối cùng cũng yên tâm.
"Được , em ." Nói xong, Đoàn Đoàn sải bước .
Tống Dực đuổi theo, thấp thỏm gương mặt chị: "Em... em cái gì cơ?"
Đoàn Đoàn chỉ . Tống Dực vò đầu bứt tai, chỉ thấy đầu óc rối bời. Sự trực diện đột ngột của Đoàn Đoàn hôm nay khiến kịp trở tay.
Tống Dực từ lâu hạ quyết tâm, đời sẽ kết hôn với bất cứ ai, sẽ lấy danh nghĩa trai để mãi mãi bảo vệ bên cạnh Đoàn Đoàn. Nếu Đoàn Đoàn yêu, sẽ giữ cách xa một chút, nhưng sẽ bao giờ từ bỏ việc bảo vệ chị. tiền đề của tất cả những chuyện là một ai tâm tư thật sự của . Nếu , sẽ chẳng còn mặt mũi nào đối diện...
Thế nhưng Đoàn Đoàn, chị hình như thấu hiểu tất cả.
"Anh cầm ." Đoàn Đoàn đưa tiền, bảo Tống Dực cầm lấy mấy xâu quẩy.
Tống Dực lúc mới hồn: "Ờ... ..."
Đoàn Đoàn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của Tống Dực, lén mím môi thầm.
Anh thối lui, thì chị tiến tới. Sẽ một ngày, sẽ lùi đến mức còn đường lui nữa cho xem.
________________________________________
Về đến nhà, Viên Viên lén lút kéo Đoàn Đoàn sang một bên: "Cậu với ?"
Đoàn Đoàn: "Ờ... ."
Viên Viên: "Anh phản ứng thế nào? Không quá đau lòng chứ?"
Đoàn Đoàn ngập ngừng: "Thực ... Tống Dực là..."
Viên Viên nghi ngờ hỏi: "Nói gì cơ?"
"Chắc là ý đó với , cứ yên tâm..." Đoàn Đoàn sợ Viên Viên ngượng nên chút do dự.
Ai ngờ Viên Viên xong chẳng thấy ngượng chút nào, trái còn thở phào nhẹ nhõm: "Thật ? Vậy là tớ hiểu lầm ? Tốt quá!" Viên Viên vui sướng lắc lư cái đầu: "Tớ bảo mà, đang yên đang lành tự nhiên thích tớ, hóa là tớ nhầm, hi hi!"
Đoàn Đoàn : " thế."
Viên Viên: "Thế gắp thịt cho tớ nhỉ?"
Đoàn Đoàn: "Ờ... chuyện đó bình thường mà, vẫn luôn chăm sóc chúng đấy thôi."
Viên Viên lắc đầu: "Bình thường thì thôi , nhưng tình cảnh tối qua thì đúng lắm." Đột nhiên, Viên Viên Đoàn Đoàn, đầu óc bỗng nhiên nhạy bén hẳn lên: "Chẳng lẽ là... tớ mới là 'bình phong'?"
Đoàn Đoàn: "..."
Quả nhiên vẫn là cái con bé Viên Viên ngốc nghếch đáng yêu hơn!