Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 400: "Người sai là kẻ khác!"

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:18:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Chính cứ như ma ám, dăm bữa nửa tháng đòi ngóng tin tức của Viên Viên.

Sau An Họa lọt mắt nữa, mắng cho một trận: "Anh tin tưởng rằng, cho dù Viên Viên gặp đàn ông như Tạ Nho Mặc, con bé cũng sẽ giống Điềm Điềm, mất khả năng phán đoán cơ bản, đối phương khống chế ."

Tiêu Chính suy nghĩ một hồi, lầm lũi thừa nhận lời vợ lý: "... Được , tạm thời quản nhiều nữa."

An Họa dịu giọng : "Phải thế chứ, chúng nên tập trung công việc và cuộc sống của . Còn con cái, chúng trưởng thành , cho chúng gian tự chủ nhất định. Đến lúc mấu chốt mới đưa định hướng và lời khuyên cũng muộn."

"Tốt , , lời vợ hết." Tiêu Chính hỏi: " , bên phía cháu gái em chứ?"

An Họa thở dài: "Nhìn bề ngoài thì , nhưng trong lòng chắc vẫn còn khúc mắc... Con bé là do trai em dùng thủ đoạn để Tạ Nho Mặc rời bỏ nó ."

"Sao con bé ?"

"Anh trai em tự đấy chứ. Mục đích của chắc là rằng Tạ Nho Mặc vốn chẳng yêu thương gì Điềm Điềm, chỉ vì một cơ hội ký hợp đồng mà sẵn sàng từ bỏ con bé, đáng để nó vương vấn... hiệu quả vẻ phản tác dụng, Điềm Điềm bây giờ chút... nhỉ? Tự ti , cứ nghĩ là do bản đủ nên Tạ Nho Mặc mới bỏ rơi ..."

An Điềm Điềm bề ngoài vẻ cởi mở, nhưng việc bỏ rơi từ nhỏ lẽ vẫn để ảnh hưởng tâm lý thể xóa nhòa. Bình thường lộ , nhưng đến lúc quan trọng, những ảnh hưởng tiêu cực đó sẽ trồi lên tác oai tác quái.

Chẳng ai ngờ , cuối cùng giúp An Điềm Điềm dần bình phục chính là Bàng Tú Ni.

An Điềm Điềm sống ở căn nhà cũ của An Bá Hòe trong trường, phần lớn thời gian sống một , đến bữa thì sang chỗ bố ăn cơm. Sau chuyện của Tạ Nho Mặc, An Điềm Điềm sang chỗ An Trạch nữa, đến giờ thì , tan thì xuống nhà ăn tập thể.

Sau đó, Bàng Tú Ni bảo An Điềm Điềm đừng ăn ở nhà ăn nữa, bà sẽ mang cơm đến cho. An Điềm Điềm còn hoạt bát như , cơm vẫn ăn nhưng cứ lầm lì năng gì, ăn xong còn rửa sạch hộp cơm, đợi Bàng Tú Ni đến lấy. Bàng Tú Ni cũng ép cô chuyện, chỉ lặng lẽ việc của .

Cho đến một ngày, khi Bàng Tú Ni mang cơm đến thì trượt chân cầu thang, ngã một cú rõ đau. An Điềm Điềm thấy tiếng động chạy , lập tức bật : "Con xin , ..."

Bàng Tú Ni bảo An Điềm Điềm đỡ bà trong nhà, nghiêm nghị : "Khóc cái gì? Con gì mà xin ? Là tự cẩn thận nên ngã, liên quan gì đến con?"

An Điềm Điềm sụt sùi: "Mẹ vì mang cơm cho con nên mới ngã mà."

Bàng Tú Ni: "Mẹ mang cơm là lựa chọn của , cũng con ép buộc , trách nhiệm con."

An Điềm Điềm vẫn lí nhí: "Dù cũng là của con..."

"Nói bậy bạ!" Bàng Tú Ni tức giận vỗ bàn một phát: "Lấy mà lắm cái sai với chả thế. Quyết định do khác đưa thì đó tự phản tỉnh đúng sai, con là gánh chịu kết quả, dựa cái gì mà vơ hết trách nhiệm ?"

An Điềm Điềm ngẩn Bàng Tú Ni.

Bàng Tú Ni chằm chằm An Điềm Điềm, hỏi dồn dập: "Con xem, con ?"

An Điềm Điềm: "Con... con... ạ?"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Bàng Tú Ni quát lớn: "Nói to lên, kiên định ! Không , do dự cái gì?"

An Điềm Điềm lớn giọng hơn một chút: "Con ."

"Có ?"

"Không ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-400-nguoi-sai-la-ke-khac.html.]

"Có ?"

"Không !"

"Ai sai?"

"Là kẻ khác!"

Không lặp bao nhiêu , ngữ khí của An Điềm Điềm càng lúc càng kiên định. Bàng Tú Ni cuối cùng cũng để lộ một nụ , gật đầu: ", con sai. Con nên nghi ngờ bản . Việc con nên là lên án những kẻ vì tư lợi cá nhân mà tổn thương con. Con điểm nào cả, kẻ chính là bọn họ!"

An Điềm Điềm Bàng Tú Ni, bỗng nhiên òa : "Mẹ..."

Từ lâu An Điềm Điềm gọi Bàng Tú Ni là , quan hệ giữa họ cũng luôn vui vẻ hòa thuận, nhưng khoảnh khắc , hai mới thực sự trở thành con ruột thịt.

"Khóc , to lên, hết những uất ức và vui ." Bàng Tú Ni ôm lấy An Điềm Điềm, khẽ vuốt lưng cô.

An Điềm Điềm trong lòng Bàng Tú Ni bao lâu, khi ngẩng đầu lên, mắt sưng vù như hai quả đào. giây tiếp theo, cô bật trong nước mắt, khản giọng : "Tạ Nho Mặc chẳng là cái thia gì cả, đàn ông đời thiếu gì, con phút mốt là tìm khác ngay."

Bàng Tú Ni : " thế, cô gái như con, tìm đối tượng dễ như trở bàn tay."

An Điềm Điềm lau nước mắt: "Mẹ, lúc nãy ngã chỗ nào? Có đau ạ?"

"Không đau, chủ yếu là giật thôi. Mẹ về đây, bố và em trai con đang đợi về ăn cơm đấy."

"Hay là con cùng nhé, ăn cơm một cũng cô đơn lắm..."

"Được chứ, thôi, chúng về nhà!"

...

Khi An Họa gặp An Điềm Điềm, cô trở như xưa.

"Cô ạ, Tạ Nho Mặc ở công ty cô, cô đối xử với quá đấy. Vạn nhất mà thành ca sĩ nổi tiếng thật, con mà tức c.h.ế.t mất."

"Hầy, cháu đấy thôi. Lần sắp xếp cho Tạ Nho Mặc tham gia buổi diễn 'Một trăm ngôi ca nhạc', vốn dĩ là ca sĩ vô danh tiểu , thế mà đòi hỏi phòng chờ riêng y như đại minh tinh, bằng sẽ lên sân khấu. Phía ban tổ chức thèm đếm xỉa đến , kết quả là lên sân khấu thật..."

Nhắc đến chuyện An Họa cũng thấy bực , tiếc vì lãng phí một nguồn tài nguyên quý giá: "Tóm công ty sẽ cấp tài nguyên cho nữa, đợi hết hợp đồng thì cho thôi."

Tạ Nho Mặc còn là vấn đề tài năng nữa, tính cách của phù hợp với giới giải trí... Không, là xã hội cũng chẳng tìm cái vòng tròn nào hợp cho sinh tồn.

An Điềm Điềm thể dùng tâm thế bình thản để đối đãi với cái tên Tạ Nho Mặc , chuyện của như chuyện phiếm: "Anh ngu thật ạ? Trời ạ, ngày xưa con còn thấy cái tính khí đó của đặc biệt, não con lừa đá nhỉ?"

Một câu khiến cả nhà đều bật .

Từ chỗ An Bá Hòe về, Chu Thiến Linh bất ngờ mời An Họa đến nhà bà chơi, đây đúng là chuyện hiếm lạ.

 

Loading...