Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 403: Thực sự đắc tội người ta rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:18:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những năm qua, lúc hai cãi vã là từng đến chuyện ly hôn, nhưng nào cũng là Thủy Liên chủ động nhắc . Cô đòi ly hôn ly hôn thật, mà là để mẩy.
Cô bao giờ nghĩ đến việc hai chữ "ly hôn" thốt từ miệng Thạch Tiểu Hải, mà còn nghiêm túc đến thế.
Cô đờ , vẫn chút phản ứng kịp, cảm thấy lúc thật chân thực, giống như đang mơ.
"Có đàn bà khác ở bên ngoài ..." Thủy Liên lẩm bẩm.
"Đừng bậy bạ!" Thạch Tiểu Hải chán ghét nhíu mày, "Cô cái việc cô tự ý nhận lễ giúp lão Vương chạy cửa gây ảnh hưởng lớn thế nào ?"
"Anh chắc chắn là đàn bà khác ở ngoài !" Đôi mắt Thủy Liên đong đầy nước mắt, phẫn nộ và tuyệt vọng Thạch Tiểu Hải.
Thạch Tiểu Hải cảm giác như đang đàn gảy tai trâu.
"Là ai?" Thủy Liên chất vấn: "Người đàn bà đó là ai? Có cái cô nào đó ở đoàn văn công ? Lần thấy hai đang chuyện với ."
Thạch Tiểu Hải tức đến mức huyệt thái dương nhảy thình thịch, nghiến răng : "Câm miệng! Cô mà còn nhảm một câu nữa, sẽ..."
Thủy Liên thấy nắm đ.ấ.m đang siết chặt của Thạch Tiểu Hải, lạnh : "Anh còn đ.á.n.h ? Anh đ.á.n.h , đ.á.n.h ! Anh nhất là đ.á.n.h c.h.ế.t luôn , cũng cần ly hôn nữa, trực tiếp rước con đàn bà hư hỏng về nhà luôn."
Thạch Tiểu Hải cố gắng kiềm chế, nhưng tài nào kiềm chế nổi, hai tay vung lên, hất văng cái bàn.
"Rầm" một tiếng.
Thủy Liên sợ hãi hét lên, khi hồn thì gào t.h.ả.m thiết.
" ngay là lòng đổi , sớm thuận mắt, cả nhà đều thích , chỗ nào cũng đem so sánh với em dâu , thấy cái gì cũng bằng cô . Lúc cưới đến cả bộ quần áo cũng chẳng nỡ mua cho ... Hu hu hu... Biết thế ngày xưa thà chẳng gả cho ...
tuy là con gái nông thôn nhưng cũng gia đình nuông chiều mà lớn lên, cũng là hòn ngọc quý tay bố , gả nhà thành cái nhãn miếc ghét bỏ... Thạch Tiểu Hải, thật hối hận vì sinh con cho ..."
Thủy Liên sụt sùi lải nhải lâu, nhưng nhận một chút phản hồi nào. Cô lau nước mắt quanh, trong nhà yên tĩnh lạ thường, ngoài cô thì chẳng còn ai cả.
Thạch Tiểu Hải ngoài từ lâu.
Nỗi bi thương ập đến, nước mắt Thủy Liên âm thầm rơi, trong đôi mắt ngoài sự phẫn nộ và đau lòng, còn thêm một tia sợ hãi so với lúc nãy.
________________________________________
Thạch Tiểu Hải khỏi nhà liền thẳng đến chỗ An Họa. Anh đến giải thích rõ ngọn ngành sự việc, bất kể đối phương tin , đều bày tỏ rõ ràng rằng đây ý của .
An Họa đương nhiên tin đây ý của Thạch Tiểu Hải. Thạch Tiểu Hải tuy chút tính toán công lợi nhưng khá tỉnh táo, sẽ chuyện u mê như . Tuy nhiên, cô vẫn gõ đầu vài câu:
"... Cậu đừng chỉ lo cho bản , cũng thường xuyên giảng giải đạo lý cho nhà. Cải cách quân đội là chính sách quốc gia, phương án thực hiện giải ngũ cũng là kết quả bàn bạc của các thủ trưởng trong các cuộc họp, một cá nhân nào thể đổi ."
"Vâng ... Dì An, là do cháu sơ suất, dạy bảo vợ cho , cháu bảo đảm sẽ để xảy chuyện tương tự nữa."
An Họa nhàn nhạt : "Người vợ của đúng là nên dạy bảo cho t.ử tế , cô chút... trời cao đất dày là gì."
Tim Thạch Tiểu Hải thót một cái, ngữ khí của dì An, rõ ràng là cô thực sự đắc tội .
Kể từ Thạch Tiểu Quân những lời đó với Thạch Tiểu Hải, tự kiểm điểm . Về phương diện quan hệ nhân sự, đúng là thấu triệt bằng Thạch Tiểu Quân.
Mối quan hệ với nhà họ Tiêu chủ yếu ở sự liên kết giữa dì An và . Mối quan hệ thể là gần gũi, nhưng cũng mong manh. Mấu chốt là chỉ thể bàn về tình cảm, bàn đến lợi ích, một khi dính dáng đến lợi ích sẽ biến chất ngay.
Tuy nhiên, điều đó nghĩa là nó mang lợi ích cho . Anh chủ động đòi hỏi, tình cảm vun đắp đủ đầy, đối phương sẽ chủ động cho. Ví dụ như đợt giải ngũ , là tinh giản cấp phó, lão Vương loại, còn cùng là cấp phó nhưng giữ . Tự hỏi lòng , giỏi hơn lão Vương bao nhiêu chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-403-thuc-su-dac-toi-nguoi-ta-roi.html.]
Thạch Tiểu Hải hồi tưởng lời của Thạch Tiểu Quân, càng thêm khâm phục sự thông suốt của em trai, cũng hạ quyết tâm cứ theo nhịp điệu đó mà : Riêng tư chỉ bàn chuyện tình cảm với dì An.
Thế nhưng cách của Thủy Liên phá hỏng nguyên tắc. Một khi lằn ranh đỏ chạm thì khó trở như ban đầu.
Thạch Tiểu Hải mang tâm trạng nặng nề bước khỏi cổng nhà Tư lệnh. Ý định ly hôn ngày càng kiên định. Thế nhưng, quá trình ly hôn đơn giản như , vì Thủy Liên đồng ý. Hai cãi vã ầm ĩ, ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Thạch Tiểu Hải, nên việc buộc tạm gác .
________________________________________
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
An Họa nhanh chóng gạt chuyện của Thạch Tiểu Hải và Thủy Liên sang một bên. Hôm nay, Tiêu Chính hớn hở trở về nhà: "Vợ ơi, một điều bất ngờ dành cho em."
An Họa đang tính toán ngày dự sinh của Hạ Tòng Quân để chuẩn đồ cho trẻ sơ sinh. Do cô quá tập trung nên chỉ hỏi bâng quơ: "Bất ngờ gì thế?"
Tiêu Chính bất mãn : "Dù em cũng ngẩng đầu lên một cái chứ."
An Họa bất đắc dĩ ngẩng đầu : "Bất ngờ gì ?"
Tiêu Chính hì hì: "Ngày mai em sẽ thôi."
"..." An Họa thiếu kiên nhẫn phẩy tay, "Tránh tránh , đừng phiền em."
Tiêu Chính dùng hai ngón tay kẹp lấy một chiếc áo nhỏ xíu cho trẻ sơ sinh, tặc lưỡi: "Cái thứ bé tí thế , còn chẳng bằng một bàn tay , mặc đấy?"
An Họa lườm một cái: "Anh bốn đứa con, chúng đều từ trẻ sơ sinh mà lớn lên cả, quần áo lúc nhỏ của chúng thấy bao giờ ?"
Tiêu Chính sờ mũi, lầm bầm: "Quên ..."
An Họa: "Tuổi cũng lớn, mắc bệnh quên ?"
Tiêu Chính hì hì nịnh nọt: " những chuyện liên quan đến em đều nhớ rõ."
"Ồ? Thật giả đây?" An Họa đảo mắt, hỏi: "Cái năm em theo quân tìm , ngày đầu tiên đến nơi, em mặc bộ đồ gì?"
"Váy màu xanh da trời, họa tiết hoa nhí, áo màu trắng, tóc xõa là một đầu tóc xoăn tít, giống hệt cái mớ lông cổ con ngựa tên 'Chớp Nhoáng' hồi xưa ."
Tiêu Chính tự tin, tin chắc nhớ đúng. Thế nhưng, đây là vấn đề đúng sai ? An Họa trừng mắt .
Tiêu Chính bấy giờ mới phản ứng , vội vàng chữa cháy: "Đương nhiên , lông... ý là tóc của em mượt mà hơn lông ngựa nhiều, đen bóng, lắm, thật đấy!"
An Họa mắng nhéo một cái. Cô hỏi tiếp: "Vậy câu đầu tiên em với khi gặp mặt là gì?"
Ánh mắt Tiêu Chính bỗng trở nên dịu dàng hẳn: "Em , em sẽ ly hôn với , em tìm là để cùng sống những ngày tháng ."
An Họa cũng nhớ nổi câu đầu tiên gặp gì, thôi thì cứ coi như trả lời đúng . Cô nhất định khó cho bằng , lục lọi tâm trí hồi lâu nghĩ một câu hỏi khác: "Đêm đầu tiên em theo quân, lúc bước phòng ngủ em bước chân trái chân ?"
Tiêu Chính hề do dự đáp ngay: "Chân trái."
An Họa hoài nghi : "Cái cũng nhớ á?"
"Đương nhiên!" — Thực là thể nào nhớ nổi.
đồng chí Tiểu An cũng nhớ , cô cũng chẳng thể là sai. Không sai tức là đúng.
Hì hì, vợ thì dỗ dành như thế chứ!