Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 407: Nói không chừng còn dắt tay nhau rồi!
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:18:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên Viên tin chị dâu m.a.n.g t.h.a.i thì vô cùng ngạc nhiên và thích thú: "Nói là con sắp cô ?"
Hạ Tòng Quân mỉm gật đầu.
Viên Viên phấn khích nắm chặt tay: "Con còn trẻ thế mà thế hệ , con thật lợi hại quá."
Tiểu Ngư Nhi kêu lên: "Em là chú, em còn lợi hại hơn."
Viên Viên véo má em trai: "Dựa cái gì mà chú lợi hại hơn cô?"
Tiểu Ngư Nhi ậm ừ một hồi mới tìm logic của : "Ý em là, em nhỏ tuổi hơn chị mà chú , nên em giỏi hơn chị."
Viên Viên vặn : "Hồi chị còn nhỏ hơn em bây giờ, chị con của chị Tiểu Thúy gọi là cô họ nhé, chị giỏi hơn em."
Tiểu Ngư Nhi phục, khoanh tay n.g.ự.c suy nghĩ một lát : "Em xe đạp, em giỏi hơn chị."
Viên Viên khinh khỉnh: "Chị lái máy bay."
Mắt Tiểu Ngư Nhi sáng rực lên: "Chị ơi, chị thực sự lái máy bay ?"
Viên Viên đắc ý lắc đầu: "Chứ còn giả ? Chị là phi công mà."
Tiểu Ngư Nhi lập tức nắm lấy tay Viên Viên: "Chị ơi, chị chở em bay ? Em cũng máy bay."
Viên Viên xoa đầu em trai, tủm tỉm: "Sau cơ hội chị sẽ chở em ."
"Thế bao giờ mới cơ hội ạ? Chị ơi, em trực thăng, nhưng em sợ ngã, lúc đó chị ôm em lòng ? Nếu ngã thì bung dù nhảy chị? Dù sẽ rơi xuống nhỉ? Có mắc cây ạ..."
Không ngờ Tiểu Ngư Nhi nhiều câu hỏi đến thế, Viên Viên cảm thấy nhức đầu, chơi với em nữa.
"Ái chà, ba tới kìa, ba cái gì cũng hết, em hỏi ba ."
Tiểu Ngư Nhi theo hướng tay chị chỉ, nào bóng dáng ba ? Quay đầu thì chị gái biến mất tăm.
Ơ? Chị ?
Viên Viên lẻn trong bếp. Đáng tiếc, cô bếp thấy cảnh nên thấy.
Trong bếp chỉ Đoàn Đoàn và Tống Dực. Hai là đang bánh ngọt, nhưng bánh thì cần gì nắm tay một chút, chạm mặt một tẹo chứ?
Nhìn dáng vẻ , vẻ Tống Dực như ý nguyện. Viên Viên thầm cảm thán Tống Dực tay nhanh thật, "cục bột nhỏ" nhà cô cứ thế bế mất .
"Hai kể cho em quá trình , yêu từ bao giờ thế?"
Tiếng đột ngột vang lên Đoàn Đoàn giật : "Cậu kiểu gì mà tiếng động thế hả?"
Viên Viên Tống Dực, giơ ngón tay cái tán thưởng: "Đỉnh!"
Tống Dực : "Cảm ơn em khen. Có điều, em đổi cách xưng hô nhé."
"Đổi gì cơ?"
"Em gọi là rể."
Viên Viên lườm một cái: " với Đoàn Đoàn chẳng phân biệt lớn nhỏ . Hồi mới sinh, vốn dĩ định , ai ngờ Đoàn Đoàn giành mất."
Đoàn Đoàn dở dở : "Nói nhăng cuội."
"Cô chỉ là gọi rể thôi." Tống Dực nhướng mày, trêu ghẹo: "Viên Viên, Thẩm Ái Quốc theo đuổi em lâu như , em định bao giờ mới đồng ý với ?"
Nụ mặt Viên Viên chợt nhạt : "Anh Tống Dực, em thích Thẩm Ái Quốc, đừng đùa kiểu đó."
Tống Dực và Đoàn Đoàn , giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Đây là đầu tiên họ thấy Viên Viên nghiêm túc và cứng nhắc như .
Tống Dực: "Được , tụi đùa chuyện Thẩm Ái Quốc nữa."
Đoàn Đoàn hỏi Viên Viên trong lòng nên mới để ý việc ghép đôi với Thẩm Ái Quốc như thế, nhưng sang Tống Dực, cô thôi, định bụng để khi khác hỏi riêng.
Viên Viên nhanh chóng lấy vẻ hớn hở: "Hai tém tém nhé, đừng càn quá, lỡ ba thấy là lộ hết đấy."
Tống Dực và Đoàn Đoàn ngơ ngác : "Lộ gì cơ?"
Viên Viên nháy mắt với hai : "Yên tâm, em sẽ chuyện của hai . Hai cứ từ từ mà nghĩ cách để ba đồng ý nhé."
Nói xong, Viên Viên thuận tay bốc hai quả táo tàu đĩa ngoài.
Vì Hạ Tòng Quân nôn nghén, ngửi mùi cá tôm nên bữa cơm tất niên năm nay An Họa sắp xếp một bữa lẩu cay. Hạ Tòng Quân bất ngờ thích cái vị cay nồng của ớt và hoa tiêu .
Tiêu Chính ăn cay, An Họa chuẩn riêng một ngăn lẩu cay, nước dùng là canh gà già hầm kỹ.
"Năm nay chương trình Xuân vãn chị Tinh Tinh, lát nữa cả nhà vỗ tay thật to cho chị nhé." Tiểu Ngư Nhi sắp xếp từ sớm.
Viên Viên hỏi: "Chị Tinh Tinh là ai?"
Đoàn Đoàn đáp: "Ca sĩ đấy, là học trò do đào tạo ."
Viên Viên ở trong trường quân đội, môi trường khép kín nên thực sự những chuyện .
"Mẹ ơi, bao giờ chị Tinh Tinh mới biểu diễn ạ?" Tiểu Ngư Nhi hỏi.
An Họa lắc đầu: "Mẹ cũng , cứ đợi xem."
Mắt Tiểu Ngư Nhi cứ như dính chặt tivi. An Họa gắp thức ăn cho bé, dặn: "Ăn cơm , lát nữa chị gọi." Lúc Tiểu Ngư Nhi mới chịu đầu .
Hạ Tòng Quân ăn lẩu cay đến mức mồ hôi lấm tấm trán, Tiếu Nãi dùng khăn tay lau cho cô, hỏi: "Em ăn chút gì thanh đạm ?"
Hạ Tòng Quân lắc đầu: "Em thích ăn cay."
Tống Dực nhỏ với Đoàn Đoàn: "Em đừng ăn cay quá, kẻo đau dày đấy."
Đoàn Đoàn hít hà vì cay bướng bỉnh lắc đầu. Bỗng nhiên, Tống Dực cảm thấy ai đó đá một cái gầm bàn. Anh ngơ ngác , ai đá nhỉ?
Lại thêm một cái nữa. Đối diện với ánh mắt của Viên Viên, Tống Dực mới thủ phạm là ai. Anh dùng ánh mắt hỏi .
Viên Viên vẻ "hận sắt thành thép" nháy mắt với . Tống Dực vẫn hiểu. Viên Viên tặc lưỡi, khẽ dùng tay che miệng, mấp máy môi cho Tống Dực thấy: "Đừng để lộ."
"Lộ cái gì?" Tiêu Chính đột nhiên hỏi.
Viên Viên giật b.ắ.n : "Ba! Sao ba con đang gì?"
Tiêu Chính thong dong nhúng một miếng thịt bò cho vợ mới : "Làm trò mắt lão t.ử mà còn mong lão t.ử thấy ?"
An Họa hỏi: "Có chuyện gì thế? Lộ cái gì?"
Tiêu Chính cũng Viên Viên chờ câu trả lời.
"Khụ." Tống Dực đặt đũa xuống, giơ tay: "Con xin khai báo, Viên Viên hiểu lầm , cô tưởng chuyện của con với Đoàn Đoàn là hai bác vẫn ."
Tống Dực giải thích ngắn gọn đầu đuôi sự việc, cuối cùng với Viên Viên: "Chú Tiêu và dì An từ lâu , hai ủng hộ chuyện của và Đoàn Đoàn."
Tiếu Nãi và Hạ Tòng Quân cũng mỉm Viên Viên, vẻ cũng hết.
Viên Viên kêu trời: "Hóa đều hết , chỉ em là bịt mắt thôi ? Làm em cứ lo đ.á.n.h lạc hướng giúp hai ."
Tiêu Chính hừ một tiếng: "Cần gì đ.á.n.h lạc hướng? Đây chuyện gì khuất tất ."
An Họa : " , và ba con sẽ can thiệp việc chọn bạn đời của các con, chỉ cần các con chọn là thật lòng yêu , gia thế trong sạch, nhân phẩm đoan chính là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-407-noi-khong-chung-con-dat-tay-nhau-roi.html.]
"Gia thế trong sạch, nhân phẩm đoan chính..." Viên Viên lẩm nhẩm một hồi hỏi: "Thật ạ? Mẹ lừa con chứ? Chỉ hai yêu cầu thôi ?"
Tiêu Chính hừ hừ hai tiếng: "Chỉ ? Con đừng tưởng yêu cầu là thấp. Gia thế trong sạch thì dễ , chứ nhân tính con phức tạp lắm, cái con thấy chắc là thật, cái thật chắc cho con thấy hết, hoặc là cái thật của hiện tại cũng thể biến thành giả..."
Tiêu Chính định nhân cơ hội nhắc khéo Viên Viên. Viên Viên hiểu ý của ba, cô gật đầu sâu sắc: "Ba đúng ạ, trường quân đội con mới cảm nhận lòng thực sự phức tạp."
Tiếp đó, Viên Viên kể một vài chuyện thấy, thấy mấy năm qua. Cô dĩ nhiên ai bắt nạt, nhưng xung quanh thiếu những ví dụ khiến cô suy nghĩ.
Tiêu Chính cảm thấy bất lực, ý định ban đầu của ông là nhắc cô đừng để đàn ông lừa, nhưng ông thể tự dưng nhắc thẳng tên Cố Lâm .
May , Hạ Tòng Quân vốn luôn quan tâm đến chuyện tình cảm của hai cô em chồng, bèn hỏi: "Viên Viên, ở trường em gặp nào hợp mắt ?"
Viên Viên khựng một chút, mặt đỏ bừng lên: "Chị dâu... chị... chị gì thế ạ..."
Phản ứng bình thường! Gần như tất cả đều nghĩ .
Tiêu Chính càng khẳng định chắc chắn hơn: Viên Viên nhất định là chuyện gì đó với thằng nhãi ! Nói chừng còn dắt tay cũng nên! Có khi sang năm là dắt về gặp ông luôn chừng!
Dưới sự hiệu liên tục của An Họa, Tiêu Chính mới lộ chuyện . Những khác hỏi thêm vài câu nhưng Viên Viên chịu , nên cũng hỏi nữa.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Buổi tối, Đoàn Đoàn và Viên Viên chung một giường, Viên Viên thổ lộ về những rung động đầu đời của .
Đoàn Đoàn : "Cậu kể về Cố Lâm như , tin chắc chắn là một ưu tú."
Viên Viên phấn khích bật dậy: " thế! Mình thích chủ yếu vì thấy trai, khí chất riêng, kiểu lạnh lùng xa cách ."
Đoàn Đoàn: "... Hèn gì thích Thẩm Ái Quốc."
"Thôi , nhắc đến Thẩm Ái Quốc gì... Không hiểu năm nay về, hễ thấy Thẩm Ái Quốc ai nhắc đến là thấy bực bội."
"Cậu ghét đến thế ?"
Viên Viên vội lắc đầu: "Cũng ghét, chỉ là... ôi, cũng nữa..."
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút: "Là cảm giác áy náy ?"
Viên Viên ngẩn một lát gật đầu: "Hình như đúng là . Nói cũng lạ, từ chối từ sớm, bảo đừng thích nữa, lý đó còn là việc của , nhưng cứ thấy với ?"
"Có lẽ vì hai quen từ nhỏ, tình yêu thì cũng còn tình bạn, nỡ tổn thương thôi."
Viên Viên xuống , hồi lâu mới thở dài: "Chắc là ..."
Đoàn Đoàn ôm lấy cô: "Ngủ , đừng nghĩ nữa, chuyện tình cảm ngày một ngày hai mà hiểu rõ ." Cô nhẹ nhàng vỗ về em gái.
Dưới sự an ủi của chị, Viên Viên nhanh chóng chìm giấc ngủ sâu. Sau đó Đoàn Đoàn cũng ngủ . Hai chị em ôm lấy như ngày còn trong bụng , bình yên giấc mộng .
________________________________________
Tháng Giêng, đám trẻ thăm ông bà ngoại, thăm mợ, đón tiếp gia đình Tiêu Tiểu Thúy và Tiêu Phương Phương đến chơi. Đến mùng Năm, Tiếu Nãi và Hạ Tòng Quân về Bắc Kinh .
Tiếp đó là Viên Viên trường. Đoàn Đoàn và Tống Dực thì thể ở nhà thêm một thời gian.
"Đoàn Đoàn, Viên Viên năm nay nghiệp . Đoàn Đoàn thì dễ tính, con bé học thạc sĩ, còn Viên Viên thì ? Theo phân phối ?" An Họa hỏi Tiêu Chính: "Có thể điều con bé về gần chúng ?"
"Chắc chắn !" Vấn đề Tiêu Chính cần suy nghĩ.
An Họa lo lắng: "Anh bảo chuyện giữa con bé với Cố Lâm rốt cuộc là..."
Tiêu Chính đáp: "Anh sẽ theo dõi sát ."
Lúc , Viên Viên trường học. "Cậu về ? , nãy Cố Lâm đến tìm đấy." Người cùng phòng với Viên Viên.
Nghe , cô chỉ "ờ" một tiếng nhưng động tác tay thì nhanh hơn hẳn. Rất nhanh đó, cô rời ký túc xá về phía khu nhà của nam sinh.
Một lát , Cố Lâm mặt Viên Viên.
"Cậu tìm việc gì?"
Cố Lâm ho khẽ một tiếng: "Cũng gì."
"Không gì là việc gì? Đừng lề mề thế, mau."
Cố Lâm ngẩn một chút bật .
"Cậu cái gì?" Viên Viên nhíu mày.
"Không gì..." Cố Lâm nén : "Chỉ là thấy giống lãnh đạo."
Viên Viên đắc ý: "Từ nhỏ lãnh đạo , trong đám trẻ ở khu tập thể, là tư lệnh đấy!"
"Vậy nên gọi một tiếng Tiêu tư lệnh ?"
"... Tùy ." Khóe môi Viên Viên khẽ nhếch lên.
"Thật hỏi, nghiệp xong định ?"
"Theo phân phối thôi." Nói đến đây, Viên Viên chút luyến tiếc. Tốt nghiệp xong cô và Cố Lâm chắc phân về cùng một nơi, khi mỗi một ngả.
Cố Lâm cũng im lặng, ánh mắt thoáng buồn bã. Giữa hai như một sợi dây liên kết, nhưng đồng thời cũng một bức ngăn. Họ chạm tới trái tim của , cũng ai chủ động gõ cửa trái tim đối phương. Không rõ lý do vì .
" phân cũng cả, vì lái máy bay chiến đấu mà." Viên Viên ngưỡng mộ . Yêu cầu để lái máy bay chiến đấu là cao nhất, đến 10% học viên , và Cố Lâm là một trong đó.
"Tiêu Tư Tề..." Cố Lâm bỗng nhiên nghiêm túc Viên Viên.
"Chuyện gì?"
Cố Lâm định mở lời thì một tiếng gọi ngắt quãng.
"Tiêu Tư Tề..." Một bạn học đằng xa gọi cô: "Có tìm kìa, đang đợi ở phòng khách ."
Viên Viên ngạc nhiên, ai đến tìm cô lúc nhỉ? cô vẫn nhanh chóng xem . Cố Lâm theo bóng lưng Viên Viên, khẽ thở dài. Anh lấy từ trong túi quần một chiếc vòng cổ bằng vỏ đạn, ngắm nghía trong lòng bàn tay một hồi nắm chặt lấy, cất túi.
Còn Viên Viên, khi thấy Thẩm Ái Quốc ở phòng khách, mắt cô suýt nữa thì rớt ngoài.
"Sao đến đây? Anh về trường ?"
"Viên Viên." Thẩm Ái Quốc bật dậy, nhe hàm răng trắng bóng.
Trong phòng lò sưởi nhưng Thẩm Ái Quốc vẫn cởi chiếc áo khoác quân đội , bọc kín mít như một con gấu, còn đội thêm chiếc mũ lông Lôi Phong, kỹ thì chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
"Anh thấy nóng ?"
Thẩm Ái Quốc quẹt mồ hôi mũi: "Nghe bảo vùng Đông Bắc lạnh lắm nên mặc kỹ."
"Trong phòng lò sưởi mà."
"Anh nghĩ lát nữa kiểu gì em cũng dẫn tham quan loanh quanh, nên thôi cởi nữa, hì hì."
Viên Viên: "..."