Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 421: Hai hợp một
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:18:56
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Mai Hoa và Ôn Tuyết Mạn cũng bước , cả hai đều chằm chằm Thạch Tiểu Quân. Anh co rúm , vợ, đáng thương vô vọng.
Cũng may, giọng như thiên đường của vợ vang lên kịp thời.
"Cái tên William Kiến Hoa đều cả, chỉ tiếc là khi con còn ở trong bụng, Tiểu Quân đặt tên xong ."
Ôn Tuyết Mạn hỏi: "Tên gì ?"
Chu Mai Hoa cũng tò mò, cái thằng Thạch Tiểu Quân vô tích sự nhà bà thì đặt tên gì ho?
Thạch Tiểu Quân thì ngơ ngác Trần Thanh Âm, đặt tên xong từ bao giờ thế?
Trần Thanh Âm biểu cảm bình thản, : "Tên đặt là Diên Niên, Thạch Diên Niên, gửi gắm lời chúc nhất của dành cho con."
Thạch Tiểu Quân chớp chớp đôi mắt lớn lắm, lộ vẻ khâm phục. Còn "gửi gắm lời chúc " nữa cơ đấy, cứ như thật . Thanh Âm luyện cái tài mở mắt dối từ lúc nào thế ?
"Anh đúng , Tiểu Quân?" Trần Thanh Âm Thạch Tiểu Quân, trao cho một ánh mắt "hãy phối hợp ".
Thạch Tiểu Quân lập tức hưởng ứng: ", chính xác. Diên niên ích thọ mà, mong con trai khỏe mạnh lớn khôn, sống lâu trăm tuổi."
Ôn Tuyết Mạn tuy cảm thấy cái tên Diên Niên quê mùa một chút, nhưng dù cũng là do Thạch Tiểu Quân bố đặt, bà cũng tiện gì thêm. Thôi thì Diên Niên vẫn xuôi tai hơn Kiến Hoa một chút.
Chu Mai Hoa thì vô cùng hài lòng với cái tên : "Tốt, , lắm. Tên ngụ ý , cũng thuận miệng, đặt khéo."
Thạch Tiểu Quân và Trần Thanh Âm , cùng thở phào nhẹ nhõm. Cửa ải coi như qua.
________________________________________
Từ khi Ôn Tuyết Mạn và Chu Mai Hoa tụ một chỗ, ngày nào là đấu khẩu.
Đợi đến khi Trần Thanh Âm hết thời gian ở cữ, Chu Mai Hoa liền về. Đương nhiên, bà vì sợ Ôn Tuyết Mạn, dù thêm hai bà Ôn Tuyết Mạn nữa bà cũng chẳng ngán! Bà về để xử lý chuyện của Thạch Tiểu Hải.
Thạch Tiểu Hải sắt đá quyết tâm ly hôn, nộp báo cáo đơn xin lên tổ chức. Thủy Liên chịu, cô cho rằng Thạch Tiểu Hải khăng khăng ly hôn là vì đàn bà khác ở bên ngoài, định kiện Thạch Tiểu Hải vấn đề về tác phong.
Thạch Tiểu Hải cũng chẳng nể nang gì nữa, trực tiếp phản ánh chuyện cô tự ý nhận hối lộ với tổ chức. Phó xứ Vương đưa hối lộ chuyển ngành, nhưng qua điều tra, chuyện đưa hối lộ là thật. Còn việc Thủy Liên Thạch Tiểu Hải quan hệ bất chính với nọ ở đoàn văn công thì bằng chứng.
Tổ chức phê duyệt báo cáo ly hôn, Thủy Liên còn cách nào khác, đành giở trò tự sát.
Ngày thường danh tiếng của Thủy Liên khá , nhiều thấy cô dịu dàng hiền thục nên đều khuyên Thạch Tiểu Hải thôi , dù chuyện hối lộ cuối cùng cũng chẳng thành công đó ? Vợ chồng một ngày, chuyện c.h.ế.t thì . Chuyện hối lộ cũng thể giải thích là do trình độ văn hóa của Thủy Liên thấp, dẫn đến giác ngộ tư tưởng cao, thể giáo d.ụ.c mà.
Khó mà những khuyên Thạch Tiểu Hải bỏ qua mang tâm thái gì. Thủy Liên ầm ĩ khó coi như thế, bất kể Thạch Tiểu Hải lý thì ảnh hưởng cũng .
Tổ chức cũng ám chỉ với Thạch Tiểu Hải rằng, ly hôn cũng , nhưng công tác tư tưởng cho nhà, đôi bên chia tay trong êm .
Trước khi Chu Mai Hoa đến chỗ Thạch Tiểu Quân, Thạch Tiểu Hải đang thủ tục ly hôn, bà vốn tưởng sẽ thuận lợi. Ai ngờ giữa chừng Thạch Tiểu Hải gọi điện cho bà, bảo là sắp Thủy Liên cho phát điên , Chu Mai Hoa mới quyết định về sớm.
________________________________________
Về đến nơi, Chu Mai Hoa tìm gặp Thủy Liên, thẳng vấn đề: "Nói , cô thế nào mới chịu ly hôn."
Mắt Thủy Liên ngân ngấn nước, lườm Chu Mai Hoa: "Con ngay mà, ngay mà... Các vẫn luôn coi thường con, cảm thấy con xứng với Hải..."
Chu Mai Hoa cau mày, lười nhiều với Thủy Liên nữa.
"Chúng đang bàn chuyện ly hôn, cô kéo chuyện nọ xọ chuyện gì? Nói thẳng điều kiện ."
Thủy Liên chỉ . Chu Mai Hoa cũng chẳng giục, bà đảo mắt quan sát ngôi nhà. Chắc do hai vợ chồng đòi ly hôn, nhà cửa ai dọn dẹp nên bừa bãi chẳng . Chẳng dạo Đại Bảo sống thế nào, ăn ngon mặc ấm .
Thủy Liên lâu, thấy Chu Mai Hoa đưa điều kiện , cô nghiến răng lên tiếng: "Dù con cũng ly hôn. Con là một cô gái mới lớn gả cho Hải, còn sinh con trai cho , giờ già sắc kém là đá văng ? Dựa cái gì?"
Chu Mai Hoa kỹ Thủy Liên, bảo: "Chưa đến mức già sắc kém , dung mạo cô vẫn khá lắm, tái giá vẫn lấy tồi."
Tiếng của Thủy Liên bỗng khựng , đột nhiên nên vẻ mặt gì. Chu Mai Hoa đây là đang khen cô ?? Hừ, lời ngon ngọt cũng đừng hòng khiến cô thỏa hiệp!
" là chồng, chắc chắn vẫn mong các còn sống với thì cứ sống, ly hôn là chuyện bất đắc dĩ. thằng Hải tính nó bướng lắm, việc nó quyết thì tám con trâu cũng kéo . Năm đó bố nó ép nó lính, nó mười năm về nhà, chuyện cô đúng ?"
Thủy Liên c.ắ.n môi, cô đương nhiên .
"Cho nên, cô cũng chẳng cần gây hấn với nó gì. Làm quá lên, dù giữ cuộc hôn nhân thì nó cũng hận cô . Với cái tính của nó, liệu nó còn sống t.ử tế với cô ? Sau nó ngày ngày về nhà, cũng đưa tiền cho cô tiêu, cô trụ bao lâu? Có khi đến lúc cô ly hôn, nó chịu chứ.
Nó là đàn ông, dù cũng chẳng mất mát gì, cô thì khác. Cứ dây dưa với nó, tuổi tác ngày một lớn, đến lúc đầu cũng còn đường, khi đó mới thực sự là già sắc kém đấy."
Vô hình trung, tiếng của Thủy Liên dừng hẳn. Cô lau nước mắt, giọng khàn khàn : "Ly hôn cũng , bộ tiền tiết kiệm trong nhà thuộc về con, các cụ còn bồi thường cho con năm ngàn đồng nữa."
Chu Mai Hoa suýt thì sặc nước bọt. là sư t.ử ngoạm!
Thạch Tiểu Hải nhiều năm, nhà chỉ một đứa con, tiền tiết kiệm ít cũng vài ngàn chứ, cô còn đòi thêm năm ngàn bồi thường. Ly hôn một cái là thành "vạn nguyên hộ" ? Mơ nhỉ!
Chu Mai Hoa hít sâu một , : "Điều đó là thể nào. Nếu tính toán như cô thì chẳng cần nữa, cứ kết hôn ly hôn là thành đại gia hết ."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thủy Liên bất bình: "Con sống với bao nhiêu năm, sinh con cho , chăm sóc ăn ở, tổn thất mười năm thanh xuân, chẳng lẽ đáng giá hơn một vạn đồng?"
Chu Mai Hoa nghiêm giọng: "Nếu là thằng Hải phạm đòi ly hôn, thì hai lời, việc đầu tiên là tẩn nó một trận, đó tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu bồi thường của cô. tình hình hiện tại là cô phạm , cô tự ý nhận hối lộ, phạm sai lầm về nguyên tắc! Nó ly hôn với cô là cô đáng đời!"
Thủy Liên vẫn thấy sai nhiều đến thế: "Dù con cũng đến mức ly hôn... Những cái khác con nhiều nữa, điều kiện của con giảm một xu, nếu con sẽ mang Đại Bảo ."
"Hừ, cô thích mang thì cứ mang. Dù , già chúng sẽ cho cô bất kỳ khoản bồi thường nào cả. Tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cô cho cô ba ngàn, còn đừng mơ."
Thủy Liên sững sờ. Thạch Tiểu Hải đó luôn là để bộ tiền tiết kiệm cho cô , nhưng mang con . Thủy Liên thấy thiệt nên mới đòi Chu Mai Hoa thêm năm ngàn bồi thường. Không ngờ Chu Mai Hoa mặc cả gắt thế, chỉ cho cô ba ngàn? Ngay cả cháu nội cũng cần nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-421-hai-hop-mot.html.]
Điều Thủy Liên càng ngờ tới là Thạch Tiểu Hải cũng đổi ý, cùng chiến tuyến với Chu Mai Hoa. Chỉ cho cô ba ngàn đồng, tùy ý cô mang Đại Bảo .
Thủy Liên nghi hoặc, cô nghi ngờ Thạch Tiểu Hải và Chu Mai Hoa cố tình vẻ quan tâm đến Đại Bảo để ép cô thỏa hiệp. Cô tự cho là thấu chiêu trò của họ nên bình tĩnh , thậm chí còn thực sự dẫn Đại Bảo về quê miền Nam một chuyến để xem họ sốt ruột .
Chu Mai Hoa và Thạch Tiểu Hải chẳng hề sốt ruột, thậm chí còn thèm hỏi xem cô . Thủy Liên ở nhà đẻ nửa tháng thì ở nổi nữa. Thế là ? Bảo ly hôn mà vẫn ly, bảo ly cũng chẳng xong. Cô cứ dây dưa với Thạch Tiểu Hải thế ích gì?
Chu Mai Hoa đúng một câu, Thạch Tiểu Hải quan tâm chuyện tốn thời gian, nhưng cô thì quan tâm. Thủy Liên dẫn con về. Cô với Chu Mai Hoa: "Theo như Hải lúc , bộ tiền tiết kiệm đưa cho con, con để con trai , khoản bồi thường thêm con lấy nữa."
Chu Mai Hoa giơ một ngón tay lên: "Cho cô thêm một ngàn nữa, tổng cộng bốn ngàn đồng, đủ cho cô sống vài năm ."
Thủy Liên định gì đó, Chu Mai Hoa ngắt lời: "Thằng Hải bảo cho cô hết tiền tiết kiệm là từ khi cô giở trò tự sát. Giờ cô cho nó thành trò trong mắt khác mà còn lấy nhiều tiền thế ? Mơ ."
Nhắc đến chuyện Chu Mai Hoa thấy bực. Nếu Thủy Liên thể chia tay trong êm thì bà cũng chẳng đến mức chi li chuyện tiền nong, nhưng cô gây bao nhiêu chuyện như thế mà còn mang nhiều tiền , bà cam lòng!
Thủy Liên cũng ấm ức, rõ ràng cô đáng hưởng bộ tiền tiết kiệm, giờ chỉ một nửa.
"Nếu cô đồng ý thì cứ đừng ly hôn nữa, để thằng Hải xin xuống đơn vị cơ sở, Đại Bảo chúng nuôi, còn cô thích gì thì ."
Thế thì khác gì thủ tiết sống? Môi Thủy Liên c.ắ.n đến trắng bệch: "Nếu , bà sợ cắm sừng con trai bà ?"
Chu Mai Hoa lườm cô một cái: "Cô cắm sừng nó thì cô và nhân tình của cô là tội phá hoại quân hôn. Nếu cô tự hủy hoại đời thì cứ việc."
Luồng khí uất nghẹn trong lòng Thủy Liên cuối cùng cũng xẹp xuống, cô phẩy tay, bất lực : "Năm ngàn, ly hôn."
Chu Mai Hoa suy nghĩ một lát đồng ý. Năm ngàn thì năm ngàn , coi như nể mặt cô là ruột của đứa trẻ.
Thủy Liên u uất với Chu Mai Hoa: "Trước khi cưới dẫn con trung tâm thương mại, bảo là mua quần áo cho cô dâu mới, cuối cùng vẫn nỡ tiêu tiền đó... Lúc đó con nên tỉnh ngộ mới đúng, nên gả nhà họ Thạch các ."
Chu Mai Hoa ngẩn một hồi mới nhớ chuyện Thủy Liên là chuyện gì. Bà tức đến mức suýt hộc máu: "Không mua quần áo cho cô? Lương tâm cô ch.ó tha ? Sao những lời đảo lộn trắng đen như thế!"
" mua cái thích chứ cái con thích! Mẹ cứ thử hỏi lương tâm xem, nếu là mua áo cho Trần Thanh Âm, nỡ mua cái đắt tiền đó ?"
"Lão nương cuối cùng mua cho cô cũng chẳng thiếu xu nào! Hóa chuyện cô cứ để trong lòng mãi ? Hừ, cô hẹp hòi quả oan chút nào, lòng còn nhỏ hơn lỗ kim, cưới cô cửa đúng là xui xẻo tám đời!
Cô lúc nào cũng so bì với Thanh Âm? Giờ thẳng cho cô , cô đến cái móng chân của Thanh Âm cũng bằng! chính là thiên vị Thanh Âm đấy, ai bảo Thanh Âm đáng yêu còn cô thì đáng ghét? Không tự soi , trách khác! Mau ly hôn , mau cút , thêm một cái là tổn thọ thêm một năm đấy cái đồ quỷ !"
Chu Mai Hoa lâu mắng , Thủy Liên thành công khơi dậy bộ gene đanh đá tiềm ẩn nhiều năm trong bà. Thủy Liên Chu Mai Hoa mắng đến phát . Trong lòng cô càng cảm thấy gả nhà họ Thạch là sai lầm lớn nhất đời , bố chồng thương, chồng yêu, chồng còn đòi ly hôn... Cô hối hận quá!
Nhận giấy chứng nhận ly hôn, Thủy Liên khoác lên vai cái bọc thu xếp sẵn từ , thèm ngoảnh đầu mà bước . Cô đối với ngôi nhà còn một chút lưu luyến nào nữa.
________________________________________
Chu Mai Hoa đón Đại Bảo về chỗ họ từ , đứa bé còn nhỏ, chỉ thể từ từ cho nó sự thật là ...
"... Cái đồ đó thật sự tức nghẹn tim, giờ thỉnh thoảng vẫn thấy n.g.ự.c nhói đau đây !" Chu Mai Hoa than thở một tràng với An Họa.
An Họa rót thêm cho bà một ly : "Dù thì ly hôn thành công là . Trước đó ầm ĩ thật quá đáng, còn coi đó là chuyện kể mặt em đây ."
Chu Mai Hoa : "Chuyện về thằng Hải nhà chẳng quan tâm nữa, chủ yếu là chuyện Thủy Liên đó gây ảnh hưởng gì đến nhà cô chứ?"
"Chuyện Thủy Liên nhận quà đến chỗ em cửa ạ? Ảnh hưởng thì , nhưng là ảnh hưởng tích cực. Sau vụ , ai cũng Phó Tư lệnh Tiêu chủ trì công việc là thiết diện vô tư, cương trực công minh . Vì thế nhiều càng nể phục hơn, lợi cho việc triển khai công việc ."
Chu Mai Hoa nhẹ lòng: "Vậy thì , thì quá ."
Phải ý kiến nhất về chuyện chính là Chu Mai Hoa. Bà hiểu rõ cách giữa nhà bà và nhà họ Tiêu bây giờ. An Họa em gái bằng lòng tiếp tục chơi với bà là tình cảm tích lũy mấy chục năm qua, bà cũng giữ một tấm lòng thuần khiết như xưa để kết giao. Chu Mai Hoa mối quan hệ giữa họ biến chất, vì thế dù Thạch Tiểu Hải đôi ám chỉ bà nên cho mặt dì An, Chu Mai Hoa cũng .
" cũng về đây." Chu Mai Hoa đồng hồ, "Đại Bảo và Nhị Bảo còn ở nhà, về nấu cơm cho chúng, thì lão Thạch chỉ nấu mì cho cháu ăn thôi."
Nhị Bảo là con của Thạch Tiểu Giang. Thạch Tiểu Giang từ thảo nguyên trở về ở nhà máy tỉnh, vợ cũng là công nhân nhà máy, hai vợ chồng đều là đủ thì hạnh phúc, cuộc sống bình lặng nhưng thoải mái.
"Ơ kìa, chị đợi chút, em đồ cho chị ." An Họa bếp, một lát trở đưa cho Chu Mai Hoa một thùng cua nhỏ: "Đây là cua ghẹ hậu cần mang đến, cua đực, con to lắm, vẫn còn sống cả đây, chị mang về cho bọn trẻ ăn."
Chu Mai Hoa ngại, nhưng sự khuyên bảo nhiệt tình của An Họa, bà mới nhận lấy. Đợi Chu Mai Hoa , An Họa bảo Dương Đào đem cua còn một nửa hấp, một nửa cua rang cay.
Tiêu Chính về đến nhà, mùi cay từ bếp tỏa cho hắt một cái. "Đang gì mà cay thế em?"
An Họa bảo: "Cua rang cay ạ, yên tâm, em ăn cay nên cả cua hấp nữa."
Tiêu Chính mấy hứng thú với cua, dụi mũi, nghiêm túc chuyện chính sự với vợ.
"Bố bệnh nặng , lên tỉnh trị bệnh. Lúc đó đón ông về đây ở một thời gian."
An Họa sững , vội hỏi: "Bệnh gì ?"
Tiêu Chính vẻ mặt nặng nề: "Bệnh viện ở thành phố kiểm tra bảo là tim , dày cũng vấn đề..."
An Họa nắm lấy tay : "Đừng lo lắng quá, già thì cơ thể khó tránh khỏi đủ thứ bệnh tật..."
Tiêu Chính gật đầu, , bố ngoài bảy mươi , già thật ... Càng tuổi, Tiêu Chính càng thương bố .
"Vợ ơi, ... bố lên, để ông ở lâu một chút, em?"
Tiêu Chính hỏi một cách thấp thỏm, sợ vợ ở chung với một ông lão nông thôn nên đồng ý. An Họa hề do dự mà đáp ngay: "Đương nhiên là , đó là bố ruột của mà. Bao nhiêu năm tận hiếu bên cạnh, giờ đón ông lên ở lâu một chút là chuyện nên ."
Tiêu Chính xúc động, nắm chặt lấy tay vợ. Vợ thật .