Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 89: Hồi quê cũ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:52:33
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ của Tiêu Chính mất từ sớm, chị gái lấy chồng xa, nhưng ở quê vẫn còn cha cùng hai trai và một cô em gái.

Sau khi nhận điện báo, thần sắc Tiêu Chính vô cùng nghiêm trọng, lập tức quyết định về một chuyến. Quê cũng ở trong tỉnh , nhưng ở vùng núi phía Nam. Khoảng cách tuy quá xa nhưng cũng mất một đến hai ngày đường. Lần gần nhất Tiêu Chính về quê là hai năm , còn An Họa thì căn bản bao giờ đặt chân tới đó.

Tiêu Chính mấy An Họa thôi, vẻ mặt đầy do dự.

An Họa dĩ nhiên hiểu gì, chủ động bảo: "Em cùng về một chuyến nhé."

Điều kiện ở quê nghèo nàn, Tiêu Chính lo An Họa chịu cực khổ, nhưng gốc rễ của ở đó, đưa vợ về thăm. Huống hồ ông cụ lâm bệnh nguy kịch, dở mồm dở miệng, ngạn ngữ câu "lá rụng về cội", vạn nhất cụ qua khỏi cái dốc , cũng nên để cụ tận mắt mặt mũi con dâu và cháu nội khi nhắm mắt xuôi tay.

Tiêu Chính nắm c.h.ặ.t t.a.y An Họa, xúc động : "Cảm ơn em."

An Họa nắm ngược tay : "Chúng là vợ chồng mà."

An Bá Hòe và Khâu Thục Thận tin cũng ủng hộ việc An Họa cùng, còn giúp chuẩn nhiều đồ đạc mang theo.

Quê nhà họ Tiêu tàu hỏa thẳng. Cả nhà tàu hỏa tám tiếng đến thành phố lân cận, nghỉ một đêm, đó bắt xe khách năm tiếng mới tới huyện lỵ. Từ huyện lỵ máy cày đến công xã, cuối cùng là xe lừa để về đến đội sản xuất.

Dù một Tiêu Chính thầu hết đống túi lớn bao nhỏ, An Họa chỉ việc trông con, nhưng cô cũng mệt đến rã rời, đầu óc cuồng. Lên đến xe lừa, cái xe cứ lắc qua lắc cô say lử đử, cộng thêm mùi phân lừa xộc thẳng mũi, cô nhịn nữa, "oẹ" một tiếng nôn thốc nôn tháo.

Tiêu Chính vội vàng vỗ lưng cho cô, lấy bình nước cho cô uống, cuối cùng nhét một viên kẹo bạc hà miệng cô.

"Đã đỡ hơn chút nào ?"

An Họa uể oải tựa lòng chồng, gật đầu sang con trai: "Con thế nào? Có chóng mặt ?"

Đông Đông say xe, nhưng cũng chẳng còn tinh thần gì, mệt mỏi tựa : "Mẹ ơi, con về nhà."

An Họa an ủi: "Mấy ngày nữa chúng sẽ về nhà."

Tiêu Chính xót xa : "Chỉ về thôi, để con em chịu khổ thế nữa."

An Họa thầm nghĩ, cô cũng chẳng định thứ hai. Thật ngờ ngay trong tỉnh mà đường gian nan đến thế. Lúc cô vô cùng nhớ mạng lưới giao thông phát triển của hậu thế.

________________________________________

Xe lừa lắc lư gần một tiếng đồng hồ mới về đến đội sản xuất. Gia đình ba tay xách nách mang đường lập tức thu hút sự chú ý. Rất nhanh, nhận Tiêu Chính, chạy như bay về nhà họ Tiêu báo tin.

"Cụ Tiêu ơi, con trai quan lớn của cụ về đây——"

Cả đội sản xuất như nổ tung, ngày càng nhiều vây quanh ba bọn họ, khiến họ nhích một bước cũng khó khăn. Tiêu Chính kinh nghiệm, móc nắm kẹo chuẩn sẵn tung đám đông. Bất kể lớn trẻ con đều mải chạy nhặt kẹo, con đường lập tức thông thoáng.

Đội sản xuất đây tên là Lý Vương Trang, tên là phần lớn dân cư ở đây mang họ Lý và họ Vương, nhà họ Tiêu vốn là hộ từ nơi khác đến. Thế nhưng, tiền đồ nhất Lý Vương Trang từ đến nay chính là họ Tiêu .

Kể từ khi Tiêu Chính vinh quy bái tổ, địa vị nhà họ Tiêu trong đội tăng vọt. Bất kể việc lớn việc nhỏ, đội trưởng sản xuất đều đến bàn bạc với cha là Tiêu Mãn Thương. Dĩ nhiên, giờ ít ai gọi cái tên Tiêu Mãn Thương nữa, gọi là "Lão thái gia nhà họ Tiêu".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-89-hoi-que-cu.html.]

Chưa đến nhà, đội trưởng sản xuất Vương Kim Thủy chạy lon ton tới, từ xa chìa tay : "Sư đoàn trưởng Tiêu, Sư đoàn trưởng Tiêu, cuối cùng cũng về . Từ hồi , chúng ai nấy đều mong đấy. Ô kìa, đây là em dâu và cháu ! Nhìn khí chất xem, đúng là ăn cơm thành phố khác!"

Tiêu Chính đưa tay bắt tay Vương Kim Thủy nhưng chân dừng : "Anh Kim Thủy, chúng lớn lên cùng , đừng khách sáo thế. Cha ? Rốt cuộc là bệnh gì?"

Vương Kim Thủy thở dài: "Không bệnh, là lúc kiếm củi cụ ngã gãy chân, ngã từ nửa năm . Lên bệnh viện lớn ở thành phố trị, bác sĩ bảo thương tổn đến dây thần kinh, nối , chỉ thể chống gậy mà thôi."

Tiêu Chính khựng : "Lúc đó báo cho ?!"

Vương Kim Thủy bất đắc dĩ: "Chẳng bác cả Tiêu cho , bác bảo công việc của quan trọng, lấy chuyện nhà bận tâm."

Tiêu Chính im lặng tiếp. Tiêu Mãn Thương ở riêng với con trai cả và con trai thứ, nhưng cô con gái út gả vẫn ở cùng ông. Nghe tin con trai út về, ông cụ lập tức chống gậy đón. Cô con gái Tiêu Phương Phương bên cạnh định đỡ ông nhưng ông gạt tay : "Cha tự , con mau lên đón hai con ."

Tiêu Phương Phương gật đầu, chạy vài bước bắt gặp nhóm Tiêu Chính. Cô nở nụ rạng rỡ, dùng tay hiệu mấy cái, miệng phát những tiếng "ư, a".

An Họa lập tức chú ý tới Tiêu Phương Phương, cô . Vương Kim Thủy tinh ý, liền nhỏ giọng giải thích với An Họa: "Phương Phương hồi nhỏ một trận ốm nặng, sốt cao quá nên thành câm."

An Họa gật đầu, vặn chạm mắt với Tiêu Phương Phương. Cô mỉm thiện, Phương Phương thẹn thùng trốn lưng Tiêu Mãn Thương, nhưng vẫn nhịn ló đầu An Họa, ánh mắt đầy hiếu kỳ.

Sự chú ý của Tiêu Mãn Thương vốn đặt Tiêu Chính, nhưng khi thấy An Họa và Đông Đông, thần sắc ông lập tức kích động: "Đây là con dâu? Đây là cháu nội ?"

Tiêu Chính gật đầu, giới thiệu đôi bên. An Họa bước lên chào: "Cha, xin cha, đến bây giờ con mới về thăm cha ." Cô cũng bảo con gọi . Đông Đông lanh lảnh gọi: "Ông nội ạ."

Tiêu Mãn Thương sướng rơn, đáp liên tục mấy tiếng, còn định đưa tay bế cháu. Tiêu Chính ngăn : "Cha, cha đừng bế nó vội, chúng nhà ." Ông cụ đành luyến tiếc hạ tay xuống.

Vương Kim Thủy giúp mang đồ nhà thức thời cáo từ , lúc còn mời mọc: "Hôm nay cha con hàn huyên , để mai bảo nhà mâm cơm, em uống một trận trò." Tiêu Chính nhận lời, Vương Kim Thủy mãn nguyện rời .

"Cha, nửa năm chân gãy mà cha báo cho con?"

Tiêu Mãn Thương chỉ mải dỗ dành cháu nội, liền trả lời qua loa: "Anh bác sĩ , báo cho gì?"

Tiêu Chính: "Để con đưa cha lên bệnh viện lớn mà trị chứ! Biết chân cha nối thì ."

Tiêu Mãn Thương lắc đầu: "Gãy là gãy , phép tiên nào nối ."

Tiêu Chính im lặng một hồi, hỏi: "Vậy gọi con về gấp là chuyện gì ạ?"

Tiêu Mãn Thương tạm buông cháu nội , nét mặt trở nên ngập ngừng, bồn chồn: "Cha là đứa trẻ ngoan, tháng nào cũng gửi tiền về, thế là hiếu thảo lắm . mà... Thiết Trụ ..."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Tiêu Chính định ngăn cha gọi cái tên cúng cơm nhưng kịp.

Hai chữ "Thiết Trụ" cứ thế vang vọng trong bầu khí yên tĩnh.

Tiêu Chính, tên thật là: Tiêu Thiết Trụ.

 

Loading...