Chu Uy Mãnh thấy tình hình liền chạy, chỉ là, sân chỉ lớn như , vê mưu mô quỷ kế, một con vật bốn chân, chắc chắn thể nào qua mặt Chu Đình Đình hai chân, đặc biệt là cô giỏi nắm bắt tâm lý khác.
Rất nhanh Chu Uy Mãnh bắt .
Chu Đình Đình vung vẩy cây trúc nhỏ, dồn Chu Uy Mãnh góc tường.
"Chổng m.ô.n.g lên!"
Chu Uy Mãnh run rẩy chổng m.ô.n.g lên, một lúc đầu , vẫy đuôi, mặt sói lộ nụ nịnh nọt.
Chu Đình Đình: ”....
Có một khoảnh khắc, thật sự ném con vật ngu ngốc ngoài. Đặc biệt là càng lớn, thì IQ của thứ càng kém.
là đáy của IQ.
Nhìn , sắp thành bản của Sói đầu đàn .
Mẹ kiếp, ném ngoài.
Dạy dỗ Chu Uy Mãnh một trận, Chu Đình Đình lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là quần áo dính bẩn ít.
Chu Đình Đình ném cây trúc xuống, mắng nhà, tiện tay cài then cửa, khi gian liên cởi quần áo , xả nước nóng tắm rửa sạch sẽ.
Hơi nước bốc lên, lông mi Chu Đình Đình dính một lớp sương mỏng, cô mở mắt . Sau màn pha trò của Chu Ủy Mãnh, tâm trạng Chu Đình Đình bình tĩnh hơn nhiều, cô một lân nữa nghi ngờ sự tồn tại của thế giới .
Nga
Đặc biệt là sự tồn tại của Thẩm Viện Viện.
Mẹ kiếp, con đường nhân sinh , thì nữ chính, nhưng dễ dàng cô phá hỏng, thì giống lắm.
so với Phan Dao, Chu Đình Đình cảm thấy, thiết lập nhân vật của cô giống, cha yêu thương vô điều kiện, khuôn mặt xinh và sự theo đuổi của vô .
Điều giống như xuất của nữ chính cưng chiều hơn. Thẩm Viện Viện giống như vô tình thứ thuộc về , trở thành nữ chính hữu danh vô thực.
Mà khi Chu Đình Đình lấy thứ đó, thì tất cả thứ đều trở thành ảo ảnh, trở nên xa vời, khó nắm bắt.
Thảm hại, càng rõ ràng hơn.
Trong lòng Chu Đình Đình dự định và suy tính.
Phan Dao.
Cô định bây giờ sẽ đối đầu trực diện với cô .
Có nữ chính , đối đầu trực diện một sẽ ngay.
Nghĩ thông suốt chuyện, Chu Đình Đình như trút gánh nặng, tắm rửa thoải mái, rôi mặc bộ đồ ngủ lông xù, dép lê, chậm rãi đến nhà bếp nấu cho một bữa ăn bốn món mặn một món canh tinh tế.
Tận hưởng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.
Chỉ thuộc vê cô, thuộc về Chu Đình Đình kiếp . .
Phan Dao chắc chắn thể chạy nhanh hơn Hoắc Thanh Châu, cô liên tìm một chỗ trốn.
Những lời đó, căn bản là ý của cô , cô chỉ Hoắc Thanh Châu buông lỏng cảnh giác , lấy sự áy náy của trai cô đối với ân cứu mạng của Hoắc Thanh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-208.html.]
Đây gọi là lạt mêm buộc chặt.
Bây giờ xem , hiệu quả tệ, chỉ là, bước tiếp theo ? Phan Dao nghĩ , chỉ là cô Chu Đình Đình đáng c.h.ế.t, nếu cô, thì theo dự định của cô , Hoắc Thanh Châu là vật trong túi của cô , đó đều là chuyện sớm muộn.
Chỉ tiếc, kế hoạch hảo, Chu Đình Đình phá hỏng .
CôI
Đáng c.h.ế.t!
Hoắc Thanh Châu chạy qua chỗ Phan Dao trốn: "Dao Dao! Có gì thì từ từ , cô đừng chạy nữal -'
Nhìn bóng lưng Hoắc Thanh Châu, trong mắt Phan Dao lóe lên vẻ tham lam.
Hoắc Thanh Châu, chắc chắn là của cô , ai thể cướp , nếu ai dám cướp, thì cứ chờ c.h.ế.t
Mọi chuyện dường như yên ắng hơn nhiều.
Hoắc Thanh Châu và Phan Dao cứ như là xuất hiện chớp nhoáng, nhanh chóng biến mất.
Cuộc sống của Chu Đình Đình vẫn như cũ, chỉ là chú ý đến tin tức bên ngoài hơn.
Đại đội trưởng nghĩ một chút, vẫn đến nhà Chu Đình Đình một chuyến.
"Chú?"
Chu Đình Đình đại đội trưởng ngoài cửa, khó hiểu: "Sao giờ chú đến đây?"
"Chú chút chuyện với cháu.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đại đội trưởng, Chu Đình Đình vội vàng nhường đường: Vào nhà từ từ ạ.
Chu Đình Đình rót cho ông một chén nóng hổi: "Uống nước cho ấm ạ."
Đại đội trưởng toe toét: "Sao, chịu nổi ?"
Chu Đình Đình bên lạnh, nhưng thật sự ngờ lạnh đến .
"Cũng lạnh, nhưng vẫn ; Chu Đình Đình tủm tỉm xòe tay , cho ông xem bộ quân áo bông dày : "Quân áo dày lắm, trong sân còn nhiều củi như , sống ấm áp qua mùa đông , thành vấn đề." "Vậy thì , gì bất tiện thì cứ với chú, cháu gọi chú một tiếng chú, chăm sóc cháu, là điều chú nên .”
Chu Đình Đình : "Ồ, chú , thật khó tin chú những lời , cháu thật sự khách sáo ."
“Được, cháu cứ ."
Chu Đình Đình há miệng, ngậm , do dự : "À , mùa đông chúng , sẽ còn việc gì chứ ạ."
"Không ,' đại đội trưởng bộ dạng sợ hãi của Chu Đình Đình, lập tức bật .
"Mùa đông đều ở nhà hết, ai rảnh rỗi ngoài chứ,' xong, đại đội trưởng dừng , chợt nhận : "Suýt nữa quên mất, chứ, thật sự một việc.
Chu Đình Đình: ”...'
C.h.ế.t tiệt!
Không rõ ràng , mùa đông ở nông thôn việc gì ?
Xin , đất nước vĩ đại, vẻ mặt Chu Đình Đình đau khổ nghĩ, đầu óc cô sự lười biếng chiếm cứ , việc mùa đông.