Chu Đình Đình vung tay, trực tiếp thu con trâu rừng cuối cùng gian.
Nhìn vách núi, cô bắt đầu từ từ leo lên bằng tay .
Cô định nhân cơ hội đến đại đội Hoa Khê gặp Phan Dao.
Vừa leo một lúc, Chu Đình Đình thấy một cái cây mọc vách núi cheo leo, cao lớn thẳng tắp.
Chu Đình Đình lộ vẻ mặt trâm ngâm, rơi từ vách núi cao như xuống mà gãy tay gãy chân thì thật sự khó tin.
Vì , Chu Đình Đình đưa tay, nắm lấy cây, nhổ cái cây bám vách núi lên.
Chỉ là, tưởng tượng thì , hiện thực thì tàn khốc.
Dùng sức , nhưng nhổ , Chu Đình Đình chỉ thể đổi chiến lược, đạp gãy cây, nó rơi xuống đất, Chu Đình Đình leo lên, đường bắt chước, gãy hơn mười cây.
Nguyên nhân khiến cô rơi xuống c.h.ế.t là do cây đệm.
Leo nửa đường, Chu Đình Đình bắt đầu c.h.ử.i rủa, c.h.ế.t tiệt, Phan Dao c.h.ế.t tiệt, lân chuyện chỉ tát vài cái là xong.
Vì kiếp đúng là do cô gây , xác định nghi phạm, thì tại , còn quan trọng nữa.
Trực tiếp xử lý cô , chẳng là xong hết chuyện ?
Cho dù âm mưu, c.h.ế.t thì c.h.ế.t , chẳng lẽ còn sợ cô sóng gió gì .
Nghĩ đến con d.a.o găm mà Hoắc Thanh Minh tặng, trong lòng Chu Đình Đình tính toán, leo lên càng thêm hăng hái.
Vất vả leo nửa tiếng, ló đầu thì thấy một vật khổng lô, khiến Chu Đình Đình sợ hãi suýt chút nữa ngạt thở tại chỗ.
Đại Miêu: "Meo?”
Chu Đình Đình: "..."
Cô hít sâu một , leo lên, Đại Miêu thấy, giơ móng vuốt túm lấy áo Chu Đình Đình, một phát kéo cô lên, ngoan ngoãn đặt cô lên lưng .
Đại Miêu: “Gừ-'
Chu Đình Đình: “... 2” Cảm nhận lớp da thịt mềm mại mông, cô ngây , thứ kiêu ngạo , bây giờ là ?
Đại Miêu gâm gừ với Chu Đình Đình một tiếng, sải bước bắt đầu chạy.
Chu Đình Đình lập tức cảm thấy yên tâm, thật, leo nửa tiếng đồng hồ, mệt , thể nghỉ ngơi một chút cũng .
Đại Miêu hình to lớn, nhưng động tác hề vụng vê, linh hoạt xuyên qua rừng rậm, con đường mà Chu Đình Đình thường bộ hai tiếng đồng hồ, Đại Miêu chỉ mất nửa tiếng.
Đến chân núi, Đại Miêu dừng bước, nũng với Chu Đình Đình, lộ hàm răng sắc nhọn của , Meo-'
Chu Đình Đình: ”...'
Nói thật, hôm nay cũng coi như mở mang tâm mắt, ai dám tin vì một ngụm nước suối gian mà ép con hổ thành mèo con thế .
Chu Đình Đình chậm rãi xuống khỏi lưng hổ, rót cho Đại Miêu ít nước suối, Chu Đình Đình bình tĩnh,'Há miệng."
Đại Miêu dù bồn chồn vẫn ngoan ngoãn xổm mặt đất, ngẩng đầu,A-"
Chu Đình Đình giơ cái chậu lên, một đổ hết miệng nó.
Đại Miêu đầu tiên trải nghiệm cảm giác đồ cũng thể uống no, cảm động đến rơi nước mắt. Chu Đình Đình sờ bộ lông của nó, thuận tay vỗ m.ô.n.g nó một cái.
Ừm, cảm giác cũng gì đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-214.html.]
Chu Đình Đình vênh váo nghĩ, bây giờ cô cũng coi như là sờ m.ô.n.g hổ .
Không chỉ là một cục thịt , gì mà sờ .
Cô cứ sờ đấy.
Nga
Đại Miêu ngoan ngoãn , Chu Đình Đình sờ thêm hai cái, xoay về phía đại đội Hoa Khê.
Đại Miêu: "2"
Con ngươi đen láy của nó lóe lên vẻ hoang mang, con hai chân nên về nhà ? Nửa đêm nửa hôm thế , ? Đại Miêu nghĩ nghĩ, len lén xung quanh, sải bước theo.
Chu Đình Đình đầu , thấy Đại Miêu.
Cô ngẩn ,'Sao mày xuống đây?"
Đại Miêu: Gừ-'
"Vê nhanh , nếu nửa đêm ngoài tiểu thấy mày, hồn vía lên mây mất."
Đại Miêu: 'Gừ gừ gừ-
Chu Đình Đình: ˆ...
(Che trán khổ) Cô lẩm bẩm/C.h.ế.t tiệt, nhiều cũng vô ích, hai căn bản thể giao tiếp."
Gà với vịt nửa ngày, khoa tay múa chân, Đại Miêu hình như hiểu , nó xổm xuống, hiệu cho Chu Đình Đình lên.
Chu Đình Đình suy nghĩ một chút, thật sự leo lên.
Đại Miêu dậy, lắc lắc đầu, gừ một tiếng, hiệu cho Chu Đình Đình ngôi vững.
Chu Đình Đình nắm chặt bộ lông dày của nó, Đi thôi!"
Ánh trăng sáng tỏ, thiếu nữ cưỡi hổ chạy như bay vê phía đại đội Hoa Khê.
Đến đại đội Hoa Khê, Chu Đình Đình thẳng đến nhà Phan Dao.
Nhà họ Phan đều ngủ, chỉ con ch.ó trong nhà thấy động tĩnh của Chu Đình Đình, thò đầu xem xét, định há miệng báo động, thì bất ngờ thấy cái đầu hổ khổng lồ đang tường. Chó: “... 2"
Mẹ ơi bà ơi, da gà của .
Thím và bà cô của , sợ tới mức què một chân, bên ngoài là cái thứ gì ?
Bà cố, bà đến ?
Con ch.ó hoang mang một lúc, điêu ngã xuống.
Nó c.h.ế.t , chuyện gì thì đừng tìm nó, ch.ó c.h.ế.t ngon .
Hai chân cứng đờ, run nhẹ.
Chu Đình Đình: 2ˆ
Nhìn con ch.ó giả c.h.ế.t, Chu Đình Đình chỉ thể than thở một câu, đúng là ứng với câu xưa, một nhà, một nhà.
Con ch.ó thật sự giống chủ nó.
Không còn con ch.ó quấy rầy, Chu Đình Đình lẻn phòng Phan Dao.
Bước chân nhẹ nhàng, Chu Đình Đình rút con d.a.o găm giấu ở eo .