"Hơn nữa, thím thấy con , hình to lớn là dễ sinh con. Khác với những đứa gầy gò, cả mấy lạng thịt, đó đều là đô hèn. Phụ nữ chúng , vẫn khỏe mạnh mới , chút thịt mới giữ phúc khí! Thím thấy phúc khí của con , hiện tại chỉ là giai đoạn quá độ, đợi vượt qua chuyện , thì tuyệt vời . Không cần thím , dù là đối tượng sự nghiệp, chúng đều thăng tiến vùn vụt. Mặc quân áo mặc quần áo, đều là mặc quần áo, chúng mặc thêm hai thước vải , đó là bản lĩnh của chúng ."
Có đầu tiên tỏ thiện chí, những bụng tiếp theo giống như nước lũ vỡ đê, ập đến Ngưu Miêu Điều, gân như ngay lập tức nhấn chìm cô.
" đúng đúng, ai trẻ tuổi mà từng gặp một vài chuyện bực , chúng thể vì chút chuyện nhỏ mà nghĩ quẩn, đúng ? Thím thấy con là đứa trẻ ngoan, chúng sẽ ngày khổ tận cam lai."
Khổ tận cam lai?
Ngưu Miêu Điều hoang mang, chỉ là hiện tại, cô tạm thời giành thắng lợi bước đầu.
Chu Đình Đình thấy nhiều vây quanh như , sợ phiền suy nghĩ của Ngưu Miêu Điều, nghĩ rằng tay , thì chi bằng giúp giúp đến cùng, an ủi cô luôn cho xong.
Chắc chắn đến lúc đó, sẽ còn khư khư giữ ý nữa.
"Thôi thôi, giải tán , Chu Đình Đình mỉm bắt đầu đuổi ,'Chúng , đều tích đức. Đừng lúc một kiểu, khi giải tán biến thành một khác."
Người mặt một kiểu, lưng một kiểu, cũng là ít.
Câu khiến ngượng ngùng, Không , cô yên tâm , chuyện chúng đều tận mắt chứng kiến!"
" đúng đúng,' tiếng phụ họa xung quanh vang lên,Chúng cũng là loại đó, chúng đều mắt ."
Chu Đình Đình nghĩ, bây giờ, hơn hát, lưng, biến thành gì.
"Yên tâm !" Đám đông giải tán, Ngưu Miêu Điều vẫn còn thất thần.
Chu Đình Đình thở dài,Bây giờ chị cảm thấy thế nào?"
Ngưu Miêu Điều hồn, cảm nhận một chút, cảm thấy bây giờ lâng lâng.'
Nga
Chu Đình Đình: '2'
Cái gì?
Lâng lâng.
Lâng lâng cái gì?
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Chu Đình Đình, Ngưu Miêu Điều nhỏ giọng giải thích: "Chính là tảng đá lớn trong lòng đặt xuống, cả đều thấy nhẹ nhõm..
Ô, nếu như , thì cô hiểu .
"Vậy thì đúng !" Chu Đình Đình mỉm ,'Rời bỏ một tên cặn bã, đối với chị mà bất kỳ tổn thất nào, ngược sẽ khiến chị niêm vui mà bình thường thể nào ngờ tới, thấy chị nên vui mừng mới ."
"Vui mừng thì , nhưng đau lòng cũng ..
Chu Đình Đình: 2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-591.html.]
Cái gì cơ?
Chẳng lẽ, phụ nữ vẫn là một si tình ẩn giấu?
Chu Đình Đình lập tức cảnh giác.
Ôi chao, si tình, tránh xa ral
Ngưu Miêu Điêu ôm ngực, hít thở từng ,'Tiền của , tiên của đều là đổ sông đổ bể, mất trắng ."
Ồ, hóa là .
Chu Đình Đình lập tức thở phào nhẹ nhõm.
cũng thừa nhận, lời Ngưu Miêu Điều là sự thật, tiền đúng là ném tiền qua cửa sổ, dù hai cũng giống kiếm tiền.
Số tiên nợ chắc cả đời cũng khó mà trả , may mà Ngưu Miêu Điều tuy đau lòng, nhưng cũng mất lý trí.
Cô tiên mất thể kiếm , nhưng nếu thật sự lừa dối cả đời, thì thà c.h.ế.t còn hơn.
"Lần , thật sự cảm ơn cô." Ngưu Miêu Điều rõ, Lý Khánh Phong , lắm mưu mô lắm, giống như , nếu Chu Đình Đình tay, thì cô lẽ gã dắt mũi .
Cô khổ,Nói thật hổ, vốn tưởng đến bắt gian, nhưng ngờ, cuối cùng mất mặt nhất chính là ."
"Cũng tính là mất mặt, nhiêu nhất, thì coi như là xé bỏ lớp mặt nạ của , cho khác thấy con thật của , hề che giấu."
Cô còn bí mật nào nữa.
Chu Đình Đình xua tay, Không cân khách sáo, giúp chị loại chuyện , chỉ cần là lương tâm, thấy, cũng sẽ khoanh tay .
Thấy chuyện bất bình tay tương trợ thôi! Chị cũng đừng quá để tâm, chỉ cảm thấy, những ngày lẽ cần chị tự điều chỉnh."
Tâm bệnh dùng tâm d.ư.ợ.c trị.
Ngưu Miêu Điều chỉ vượt qua khúc mắc trong lòng mới , khác nhiều cũng vô ích.
"Cảm ơn cô."
"Thật sự cần khách sáo, Chu Đình Đình suy nghĩ một chút,Ôn ào cả buổi trời, đoán chị cũng mệt rôi. Chúng , cũng coi như là đ.á.n.h quen . Vậy . Chị cứ ở nhà chúng ăn cơm hãy vê, chúng còn thể chuyện phiếm."
Ngưu Miêu Điều: "?"
Cô cũng tại , cứ thế mơ mơ màng màng theo Chu Đình Đình về nhà, đợi đến khi mặt thêm một bát mì nóng hổi, cô mới hồn.
Nước mắt kìm mà rơi xuống, dần dần biến thành tiếng nức nở.
Chu Đình Đình định thở dài, thì phát hiện phụ nữ thật sự khác với bình thường, cô , ăn ngấu nghiến.
Một bát mì, nhanh hết sạch, ngay cả một giọt nước dùng cũng còn.
Vậy mà, cô còn ngước mắt lên, đôi mắt ngấn lệ, vô tội hỏi thím tư, Thím ơi, còn nữa ? Vừa con ăn no, thể cho con thêm một bát nữa ?”