Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 165: Lâm Thanh Bình, hôm nay là sinh nhật em đó
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:35:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không một ai nhớ , Lâm Thanh Bình cũng lên tiếng, cứ xem như đó là một ngày bình thường, cô đến cửa hàng như khi.
Vào cuối tuần, cửa hàng luôn đông khách nhất, Lâm Thanh Bình ở trong bếp cả ngày để nhào bột, nướng bánh, bận rộn quá nên cô cũng quên mất, nghĩ đến sự đặc biệt của ngày hôm nay nữa.
Mãi cho đến chiều tà, trong cửa hàng vẫn còn đông .
Nhìn lượng khách hàng ngừng tăng lên, Lâm Thanh Bình bàn với Cố Hữu Liên, sẽ nướng thêm một mẻ cuối cùng, nếu đủ đáp ứng nữa thì cũng đành chịu, hôm nay cô và chị Triệu nhào bột đến nỗi cánh tay đều mỏi nhừ .
Vẫn là mấy chục năm hơn, máy nhào bột cứu rỗi đôi tay.
Khi cô bếp bắt đầu nhào bột, giác quan thứ sáu mách bảo rằng ai đó đang ở cửa cô.
Cô ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt va ánh mắt của Cố Quân Thành.
Đôi tay đang nhào bột, liền dừng .
Hai tháng gặp, bỗng cảm thấy như xa cách lâu lắm, sự uất ức, khó chịu, cay mắt, cùng với nhịp tim đập nhanh hơn, hỗn loạn va đập lòng cô, cuối cùng, tất cả cảm xúc hóa thành nước mắt, rơi xuống từng hạt lớn.
Thấy cô , sắc mặt biến đổi, bước tới, gọi cô, "Lâm Thanh Bình…"
Lâm Thanh Bình chất chứa đầy bụng những lời , nhưng chẳng gì, như mất kiểm soát nước mắt , chỉ nước mắt tuôn trào, cuối cùng sang một bên, hét lớn với , "Nhào bột ! Đứng gì thế!"
Vân Vũ
Anh mở miệng, hình như điều gì nhưng rốt cuộc , rửa tay dùng sức nhào bột, Lâm Thanh Bình thì một bên .
Anh nhào bột, thỉnh thoảng liếc cô, chỉ là dám lên tiếng.
Đến khi cục bột trong tay nhào nặn kỹ, lúc một mẻ bánh ngọt nướng xong, cô lấy , đặt sang một bên chuẩn trang trí, cho bột ủ.
Đợi đến khi tất cả bánh đều trang trí, cắt xong, bột cũng ủ khá , cô lấy nhào .
Vừa mới lấy tay, tới, đẩy cô sang một bên, chiếm vị trí của cô, tiếp tục nhào.
Cho đến khi cô " ".
Sau đó, cô tiếp tục xé bột, nặn thành hình dáng , cho lò nướng.
Suốt cả quá trình, hai , lúc thì cô , lúc cô thì , một lời.
Lúc đầu Lâm Thanh Bình còn , dần dần, bình tĩnh , cũng nữa.
Cố Hữu Liên bước lấy bánh trang trí, thấy , liền với hai họ, "Hai về , nướng xong mẻ là hết , những việc còn chị và chị Triệu thể lo ."
Lâm Thanh Bình gì, rửa tay, xách túi vải bước khỏi cửa hàng.
Cố Hữu Liên hỏi em trai , "Là ?" Suýt soát hai tháng gặp, gặp cãi ?
Cố Quân Thành khó thành lời, đuổi theo.
Ở bên ngoài, còn liếc sang cửa hàng bít tết đối diện, bên trong khách đông nghịt, Lương Gia Kỳ cũng đang bận rộn.
Lâm Thanh Bình thì lên xe đạp, chuẩn về nhà.
"Lâm Thanh Bình!" Anh gọi một tiếng, đuổi theo.
Lâm Thanh Bình thèm để ý đến , tiếp tục đạp xe.
"Lâm Thanh Bình!" Cố Quân Thành đuổi theo suốt đường.
Cô cứ thế đầu, nhưng chạy nhanh, bản cô cũng đạp xe xa lắm, đang đạp xe thì cô bỗng cảm thấy yên nặng trĩu, đầu , nhảy lên giá đèo hàng, còn ôm lấy eo cô.
Cô lập tức dừng , thẳng thừng vứt chiếc xe cho , tự bước lớn về phía .
"Lâm Thanh Bình, hôm nay là sinh nhật em." Anh đột nhiên lưng.
Cơ thể cô khựng , cảm giác uất ức ập đến.
Hóa , vẫn nhớ sinh nhật cô !
"Lâm Thanh Bình…" Anh dắt chiếc xe đạp, đến bên cạnh cô, giọng do dự, "Sinh nhật em, ăn mừng ?"
Lâm Thanh Bình tức giận bừng bừng: Ai sẽ tổ chức sinh nhật cho cô chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-165-lam-thanh-binh-hom-nay-la-sinh-nhat-em-do.html.]
"Anh tưởng…" Cố Quân Thành thôi, "Anh tưởng… các bạn học của em sẽ cùng tổ chức cho em."
Lâm Thanh Bình lóe lên một tia sáng trong đầu, đột nhiên hiểu ý nghĩa ngầm trong câu của .
Cô phắt , giận dữ , "Cố Quân Thành, ý đừng là em sẽ cùng Lương Gia Kỳ tổ chức chứ?"
Cố Quân Thành ánh mắt tối sầm, nhưng ngay lập tức phủ nhận, "Không… ."
Phủ nhận mà còn dây dưa như thế!
Lâm Thanh Bình còn gì hiểu?
Cô thẳng về phía trường học, "Được, Cố Quân Thành, đây là đó, bây giờ, em sẽ với Lương Gia Kỳ hôm nay là sinh nhật em! Bảo tổ chức tiệc sinh nhật cho em!"
Đương nhiên cô .
Cổ tay cô Cố Quân Thành nắm lấy, còn kéo mạnh một cái.
Với sức lực của , hình cô chống đỡ nổi? Một cái kéo, những khiến cô kéo , mà còn đ.â.m sầm lòng .
Cả cứng như thép, vai cô đ.â.m n.g.ự.c , khiến cô đau điếng, vốn dĩ trong cửa hàng hết nước mắt , giờ nước mắt ứa .
"Anh sinh nhật em?" Anh nắm cổ tay cô hỏi.
"Tại sinh nhật em?" Lâm Thanh Bình ngẩng đầu lên, giận dữ , khóe mắt đỏ ửng, trong mắt vẫn còn đầy nước mắt.
Anh cô hỏi đến mức trả lời .
Lâm Thanh Bình phẫn nộ, "Cố Quân Thành, hóa lời tin tưởng em, là tin tưởng như thế đây! Cố Quân Thành, em Vu Thành Trí và Tạ Vi nhục, nhưng nhục …"
Cô hết câu, bởi vì ngón tay thô ráp của Cố Quân Thành nhẹ nhàng chặn môi cô , "Không , thực sự tin em. Giữa em và chuyện gì xảy …"
, ánh mắt của đang với cô: Anh cho rằng, trong tương lai, cô và Lương Gia Kỳ sẽ chuyện gì đó.
Lâm Thanh Bình trong lòng tức giận vô cùng, trực tiếp cúi đầu c.ắ.n lên ngón tay , dùng sức c.ắ.n thật mạnh.
Anh chắc là đau, nhưng chỉ nhíu mày, lặng lẽ chịu đựng, để mặc cô cắn.
"Cố Quân Thành, là cho phép đúng ? Vậy em tìm đây?"
Anh cho phép, nên vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Cô đẫm lệ, giận dữ , "Sao chịu buông tay ?"
Anh dùng sức kéo một cái, kéo cô lòng, "Anh cho em cơ hội ."
"Cho em cơ hội khi nào? Khi nào chứ?" Cô giãy giụa trong lòng , càng ôm chặt hơn.
Cô đầy lòng uất ức và giận dữ chỗ trút, c.ắ.n một cái lên vai , trái khiến bật .
"Anh cái gì! Cười cái gì chứ!" Cô dùng sức đ.ấ.m n.g.ự.c , "Cố Quân Thành, em sắp c.h.ế.t mất !"
"Xin ." Anh thấp giọng xin , mặc cô đánh, mặc cô đá.
"Hiểu lầm em! Hai tháng thèm để ý đến em! Là một tiếng xin là xong chuyện ?"
"Không hiểu lầm em, cũng để ý đến em, hai tháng thực sự thể ngoài." Lời giải thích của Cố Quân Thành ngắn gọn, một chút ngôn từ hoa mỹ, đó lấy một chiếc hộp, đưa cho cô, "Chúc em sinh nhật vui vẻ, Lâm Thanh Bình."
Không là thứ gì…
Lâm Thanh Bình tỏ kiêu ngạo, nhận, cũng thèm .
Anh liền nữa.
Người đàn ông , thật sự ngốc nghếch.
"Hay là, bây giờ chúng dạo một vòng Bách hóa Thủ đô? Xem em thích thứ gì?" Anh lặng lẽ thu hộp về.
Lâm Thanh Bình cũng gì, kiếp kiếp cũng chỉ mua đồ cho cô thôi ?