----
Những gấp đến độ ngứa ngáy chân tay, dứt khoát trực tiếp tới.
Bọn họ cũng ý , chỉ là tò mò.
Hứa Chư bưng chén lên: "Nói nhiều như gì, uống !
"Uống ! Hôm nay nhất định chuốc say lão Tạ.”
Chiến hữu cố ý chú ý Tạ Duyên Chiêu: "Lão Tạ, thể nửa đường trốn tránh như nhá."
Mấy em bọn họ cầm rượu tới, chính là chuốc say.
Hôm nay nhất định hạ gục tên nhóc Tạ Duyên Chiêu !
"Đồng chí Nguyễn, họ uống của họ, chúng ăn của chúng .”
Hồ Uyển Ninh múc một muỗng đậu hũ đưa cho Nguyễn Minh Phù:
"Cô gầy quá, nhất định ăn nhiều một chút. Nếm thử , đây là đậu phụ Ma Bà học , cũng giống vị chính tông ."
Mặc dù Nguyễn Minh Phù là Hải Thành, nhưng thích ăn cay.
Đậu phụ Ma Bà cũng là món ăn kiếp cô thích ăn.
Cô nếm thử một miếng, hai mắt sáng ngời.
“Chị dâu, chị khéo tay thật đấy, nấu ăn ngon quá.”
Đó là một lời khen.
Tay nghề của Hồ Uyển Ninh thật sự tồi, mặc dù bên trong dùng thịt heo thế thịt bò, bột hoa tiêu bên cũng đủ, nhưng điều cũng ảnh hưởng đến hương vị của nó.
Đậu phụ mềm mại, trộn lẫn thịt băm, thơm cay, ăn một miếng dư vị đọng ấn tượng vô cùng.
Ngon hơn nhiều so với những món cô ăn khi xuyên qua.
“Thích thì ăn nhiều một chút.”
Được khen như ai mà hưng phấn chứ.
Hồ Uyển Ninh múc cho Nguyễn Minh Phù một muỗng.
Có lẽ bởi vì ăn đậu hũ Ma Bà, màu môi vốn như cánh hoa của Nguyễn Minh Phù trở nên càng thêm mê , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh thanh tú cũng nhuộm một tầng đỏ nhạt, trông càng hơn.
Mấy đang uống rượu rung rinh một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-143.html.]
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu sâu thẳm, ngẩng đầu bọn họ một cái.
Chiến hữu lập tức nhận tín hiệu cảnh cáo trong ánh mắt : "......”
Hay lắm, tính chiếm hữu quá cao!
Sau khi yêu lão Tạ sẽ khổ…
Tạ Duyên Chiêu danh tiếng là hung dữ ở bên ngoài đội, lãnh đạo sắp xếp xem mắt vài cũng . Không nghĩ tới ngoài một chuyến dẫn về một cô yêu xinh như .
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng ghen tị.
Mấy bắt đầu phiên rót rượu cho Tạ Duyên Chiêu.
“Lão Tạ, uống !”
Từng bắt đầu mời rượu Tạ Duyên Chiêu, cũng từ chối, ai mời cũng uống.
Một vòng rượu uống xong, sắc mặt Tạ Duyên Chiêu kỳ lạ, mấy đối diện thậm chí vững.
Nguyễn Minh Phù tò mò chằm chằm cái ly màu trắng của Tạ Duyên Chiêu.
“Em dâu, em cũng uống một chén nhé?”
Tưởng Nguyễn Minh Phù cũng uống, mấy cũng bắt đầu ồn ào.
“Không !” Nguyễn Minh Phù còn gì, Tạ Duyên Chiêu cô từ chối: "Cô yếu, thể uống.”
Chiến hữu bắt đầu ồn ào:
“Không mắt, thật sự mắt......”
“Em dâu , thế là , để lão Tạ quản chặt thế chứ! Đáng nhẽ lời em mới đúng!”
“ thế. Anh Tạ cái gì cũng , nhưng mà quá ích kỷ và mạnh mẽ. Làm chị dâu chịu chứ…”
Còn xong, ánh mắt cảnh cáo của Tạ Duyên Chiêu bay đến. Anh im lặng đem nửa câu nuốt xuống như việc gì tiếp tục uống rượu.
“Anh Tạ, uống ! Hôm nay chúng say về.”
Một vòng rót rượu mới bắt đầu.
"Đừng để ý đến bọn họ, những chính là sâu rượu.” Hồ Uyển Ninh ghé sát Nguyễn Minh Phù, nhỏ giọng mỉa mai: "Lão Hứa nhà cũng từng chuốc, ngày hôm cũng thể lên, lão Tạ đang gặp nguy hiểm..."
Nguyễn Minh Phù mở to đôi mắt xinh , đầu về phía Tạ Duyên Chiêu.
Tuy rằng uống ít, nhưng trông cứ như uống nước, sắc mặt đổi tí nào, ánh mắt vẫn tỉnh táo.