----
Một cái hôn ước đổi hai ngàn tệ lỗ, điều kiện thứ ba là vì ác miệng.
Cô cũng quên ngày hôm qua lúc ở trạm xe, tên khốn kiếp hạ thấp vẻ ngoài của cô, tàn nhẫn đánh thì sẽ cho rằng cô dễ chọc.
Chỉ là... Việc đánh , thể để cho cô tự ?
Ngẫm lúc Lục Diễm đánh, vẻ mặt kinh ngạc, Nguyễn Minh Phù cảm thấy trời xanh hơn, nước trong hơn......
Lần , cũng khó dễ .”
Ba điều kiện đối với Lục Dương mà cũng khó.
So với Nguyễn gia lúc ủng hộ Lục gia, hai ngàn tệ cũng nhiều. Điều kiện thứ hai thậm chí cũng cần tự , nhiều nguyện ý .
Còn điều kiện thứ ba...
Thằng nhóc Lục Diễm việc hề cố kỵ, đấu đá lung tung, để cho nó chịu chút đau khổ, thu liễm một chút cũng .
Lục Dương ngẩng đầu: "Được, đồng ý với cô.”
"Sáng mai,...." Nguyễn Minh Phù mỉm , lướt qua Lục Dương về phía nhà khách, " chờ tin tức của ."
Lục Dương bóng lưng cô, đột nhiên mở miệng.
“ cưới cô cũng là sự thật.”
Nguyễn Minh Phù liếc Lục Dương một cái bỏ .
Phù!
Nguyễn đại tiểu thư ai cưới là thể cưới ?
Mơ giữa ban ngày.
Vừa tới cửa nhà khách, cô bên trong phát một tiếng tuyệt vọng. Phía Nguyễn Minh Phù đột nhiên một làn sóng tràn , rầm rầm bên trong.
Nguyễn Minh Phù mơ hồ trong nháy mắt.
May mắn cô ở giữa, bằng thế nào cũng dồn theo.
"Đồng chí, cô chứ, bọn họ giẫm lên cô ?"
Bà chủ nhà khách cách đó xa vẫy tay với cô, châm chọc : "Những thật là, gấp đến mấy cũng để ý phía ai ."
Nguyễn Minh Phù tới, "Đồng chí, xảy chuyện gì ?”
Bà chủ thở dài một , mặt cũng mang theo thổn thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-153.html.]
"Quân đội một lính mất khi nhiệm vụ, trong đội đón nhà tới... Cô , thảm lắm."
Nguyễn Minh Phù nghi ngờ bà .
Bà chủ ngày ngày ở nhà khách, đến , ai chuyện với bà cả.
Mỗi ngày bà đều khó chịu.
Thấy Nguyễn Minh Phù ham học hỏi như , ham thổ lộ tràn đầy cũng đè nén nữa.
Lúc bà mới thầm thì giải thích: "Chàng trai hai ba tuổi ba, góa bụa nuôi lớn. Mấy năm kết hôn, sinh con, cuộc sống dễ chịu hơn...... Ai! Nghe quê nhà tin tức , góa chịu nổi mất luôn.”
Họ hậu sự cho già ở quê mới tới.
Trong lòng Nguyễn Minh Phù run lên: "Thảm như ?”
"Không chỉ ."
Bà chủ thở dài một , "Vợ chỉ sinh một đứa con gái, thích bên chiếm hết gia sản, nhốt hai con mấy ngày, đứa nhỏ dựa việc uống m.á.u của mới sống sót."
Đôi lông mày xinh của cô cau .
"Đây là phạm tội mà, công an mặc kệ ?"
Bà chủ cô với vẻ mặt như 'cô thật ngây thơ:
"Nếu là thông minh, nắm lấy cơ hội chạy , bây giờ chôn hết .”
Chân mày Nguyễn Minh Phù càng nhíu càng chặt.
"Vợ cũng là một mạnh mẽ, trực tiếp tìm đến đây."
Nói đến đây, bà chủ dường như còn thở phào nhẹ nhõm.
"May mà cô quyết định nhanh. Nếu đến muộn vài ngày, tiền trợ cấp của chồng cũng sẽ những thích ăn thịt nuốt mất."
“Bọn họ còn mặt mũi đến lĩnh tiền trợ cấp?”
Nguyễn Minh Phù cảm thấy tam quan của chấn động.
Ngẫm cảm thấy đúng, dù 50 năm chuyện ăn tuyệt hộ vẫn thường xảy , thế hệ chỉ thể nhiều hơn.
"Sao !" Bà ở nhà khách mấy năm, loại chuyện thấy nhiều, những chuyện khủng khiếp hơn cũng là .
Đều thể sắp xếp một vở kịch đạo đức lớn.
"Những đó vốn lấy tiền , nếu phí sức gì."
Nguyễn Minh Phù mím môi: "Những đó trừng phạt ?"
"Phạt cái gì?"