----
“Nữ đồng chí yếu đuối như , thể chịu ?”
"Thật đấy, lúc và chồng tân hôn, còn bằng đoàn trưởng Tạ nhưng mà cho mệt gần chết, ngày hôm cũng bò dậy nổi..."
Nguyễn Minh Phù: "......”
Các quân tẩu đang gì ?
nghĩ đến hình thể Tạ Duyên Chiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Phù dần hồng lên...
Cứu với!
Cô còn trong sáng nữa!
Ngay cả Hồ Uyển Ninh sinh con còn chịu sự tấn công bất ngờ chứ đừng đến gà mờ như Nguyễn Minh Phù.
Cô đành lời tạm biệt, kéo Nguyễn Minh Phù .
Khi thấy những nữa, Hồ Uyển Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Đồng chí Nguyễn, bọn họ đều ác ý gì, em đừng để ở trong lòng."
Nguyễn Minh Phù cũng thở phào nhẹ nhõm, hồi tưởng những lời những .
Khuôn mặt nhỏ nhịn đỏ lên.
Hồ Uyển Ninh mở cửa, Cẩu Đản vẫy đuôi chạy .
Trước tiên vây quanh Hồ Uyển Ninh vui vẻ vòng vo, lúc mới vẫy đuôi bên chân Nguyễn Minh Phù. Há miệng, đôi mắt đen như quả nho sáng lấp lánh cô.
Tim Nguyễn Minh Phù tan chảy, đưa tay sờ nó.
"Xem nó thích em." Vào nhà, Hồ Uyển Ninh liền thả con xuống, xoay đóng cổng .
Nụ mặt Nguyễn Minh Phù càng sâu hơn.
“Chó ngoan, ai mà thích chứ?”
Lông Cẩu Đản mượt, sờ giống như sờ tấm thảm lông cừu mềm mại.
Cô xoa đầu chó xong, mới xách những đồ mang đến trong cùng Hồ Uyển Ninh.
"Em ngủ ở đây."
Hồ Uyển Ninh chỉ một gian phòng nhỏ hơn so với phòng khách một chút, cho cảm giác an . Bên trong dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường và vỏ chăn đều là mới , vẫn còn vương mùi nắng.
Một bên giường là cửa sổ, phía còn treo rèm.
“Vào ban đêm khi ngủ, em thể đặt nó xuống.”
Bên ngoài cửa sổ chính là sân cách con đường nhỏ chừng bảy tám mét, bao quanh bởi tường. Cơ bản là sợ rình lén.
Trong phòng đặt một cái khung áo nhỏ cùng với một cái bàn.
hiểu khiến cảm thấy ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-162.html.]
Nhất là khi Nguyễn Minh Phù dọa, càng cảm thấy căn phòng vô cùng .
“Cảm ơn chị dâu.”
“Khách sáo cái gì!” Hồ Uyển Ninh chẳng thèm để ý mà vung tay, xoay , “Em thu dọn một chút , chị quấy rầy em nữa.”
Nguyễn Minh Phù ngắm căn phòng, cả đều thả lỏng.
……
Trời tối dần, Hứa Chư và Tạ Duyên Chiêu cùng về khu tập thể.
Hứa Chư luôn vui vẻ, nhiệt tình, đầu tiên khó chịu với Tạ Duyên Chiêu.
“Lão Tạ ơi là lão Tạ, xem sợ cái gì?"
Vẻ mặt Hứa Chư chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
"Rõ ràng lúc như , lão Tạ của ? Trả lão Tạ minh quyết đoán của đây.”
Tạ Duyên Chiêu nắm lấy tay Hứa Chư, mặt mày ủ rũ: "... cám ơn còn khen .”
Từ khi chuyện xảy mấy ngày gần đây của hai bọn họ, Hứa Chư luôn tỏ khó chịu với .
Mỗi chuyện với , mỉa mai thì cũng là khó chịu hờn dỗi.
Khiến cho Tạ Duyên Chiêu im lặng.
Hứa Chư giật tay , lườm một cái.
"Cậu đừng khiến tức giận.”
Tạ Duyên Chiêu: "......”
Hôm nay chuyện nữa.
Tạ Duyên Chiêu cúi đầu về phía , Hứa Chư nhanh chóng tới.
Hứa Chư vội vàng đuổi theo, vẻ mặt đau kh.
"Cậu thật là! thấy sốt ruột luôn . Bây giờ xem cuối cùng là thế nào?"
"Hơn nữa, đồng chí Nguyễn gì , dáng dấp xinh còn văn hóa..."
Hứa Chư bấm ngón tay, tỉ mỉ đếm ưu điểm của Nguyễn Minh Phù.
mỗi đếm, Tạ Duyên Chiêu thở dài một cái.
"Cho dù mục đích cô bắt đầu tiếp cận quả thật đơn thuần như ."
Hứa Chư tiếp: "Cô cũng là bất đắc dĩ, thể trách ."
“ , cũng trách cô .”
Ngón tay Tạ Duyên Chiêu giật giật.