----
Nguyễn Minh Phù xuống giếng lấy dưa, Hồ Uyển Ninh thì bếp lấy dao.
Vỏ dưa hấu ngâm nước giếng sờ chút mát lạnh, giống như ôm một cái máy lạnh trong tay, Nguyễn Minh Phù chỉ dán cả lên .
“Ơ, quả dưa lớn như ?”
“Nặng năm cân."
Nguyễn Minh Phù súyt chút nữa ôm nổi.
Hồ Uyển Ninh vung d.a.o bổ dưa.
Dao cắt một tiếng giòn vang, quả dưa trực tiếp nứt .
Nguyễn Minh Phù ngạc nhiên.
"Nghe tiếng ngay là một quả dưa ngon.”
Thịt dưa đỏ tươi, còn thể ngửi mùi thơm mát đặc trưng.
Hồ Uyển Ninh cầm d.a.o cắt dưa thành từng miếng nhỏ, đó ngẩng đầu với hai đang dọn dẹp bên trong:
"Đừng gấp, mau ngoài ăn dưa hấu.”
Bé mập con Hứa Chư miếng dưa đỏ mọng thích mắt, vươn bàn tay mập mạp cầm lấy Hồ Uyển Ninh chặn .
“Không , con thể ăn.”
Trẻ con dày yếu, vốn ăn dưa hấu. Huống hồ còn là dưa ngâm nước giếng ngâm suốt một đêm, ăn sẽ tiêu chảy.
Bé mập mở to con ngươi đen như mực, quật cường cô .
“Dù thế nào con cũng thể ăn.”
Hồ Uyển Ninh rót sữa mạch pha sẵn bình.
"Uống cái .”
Sữa mạch ngọt ngào hợp khẩu vị của trẻ con nhất. Ai ngờ bé mập thèm , chỉ liên tục chằm chằm dưa hấu.
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ.
"Chị dâu, là để nó l.i.ế.m một cái?"
“Không .”
Hồ Uyển Ninh kiên trì với chuyện .
"Em mau ăn, mặc kệ nó .”
Bé mập bĩu môi, một đôi tay to ôm lấy.
"Là ai chọc giận con trai ?"
Hứa Chư bế đứa con mập mạp lên, một tay cầm lấy một miếng dưa hấu, gặm ngay mặt nó.
Bé mập: "....”
Nhóc mím môi, trong đôi mắt đen như nước mắt lưu chuyển.
Tuy rằng nhóc con thích chuyện nhưng nghĩa là nhóc sẽ gây chuyện.
Hồ Uyển Ninh tức giận trừng mắt Hứa Chư một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-185.html.]
Tạ Duyên Chiêu xuống bên cạnh Nguyễn Minh Phù, đối phương đưa một miếng dưa hấu lớn tới.
"Nóng ?
“... Không nóng”.
Nguyễn Minh Phù nghi ngờ .
Tên đàn ông chó thật kỳ quái, lưng ướt đẫm mồ hôi mà vẫn thấy nóng ?
Mọi đều hài lòng với quả dưa , ngoại trừ bé mập.
Mắt thấy dưa càng lúc càng ít, bé mập rốt cuộc nhịn nữa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Dù cũng là con ruột, Hồ Uyển Ninh kéo đứa con mập mạp qua, dỗ dành :
"Con còn nhỏ, ăn sẽ nát bụng.”
Nguyễn Minh Phù: "......"
Cô đồng cảm với đứa nhỏ.
Khi còn bé, cô cũng bà Loan lừa gạt như nhiều .
Mỗi đều mắc mưu, chờ khi Nguyễn Minh Phù chai sạn với chiêu , bà Loan bắt đầu dùng vũ lực trấn áp, cô càng gì .
Tiếng của bé mập nhỏ dần, rõ ràng tin chuyện .
Hồ Uyển Ninh ngừng cố gắng.
"Chờ con lớn lên, ăn bao nhiêu, sẽ mua cho con bấy nhiêu."
Bé mập ngẩng đầu, cô bằng đôi mắt đen láy.
Hồ Uyển Ninh ho một tiếng.
"Đương nhiên là thật, lừa con bao giờ.”
Bé mập tin.
Hứa Chư gần.
"Vợ, vẫn là em giỏi nhất.”
Hồ Uyển Ninh cũng quên là ai chọc bé mập , trừng mắt liếc một cái.
"Lát nữa sẽ xử lý !"
Hai đàn ông trưởng thành tay, phòng ở nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ. Biết Nguyễn Minh Phù thích sạch sẽ, Tạ Duyên Chiêu thậm chí còn lau sàn nhà cho đến khi sáng bóng.
Anh cho Nguyễn Minh Phù việc nữa, tự đóng gói đồ đạc bên Hứa Chư, trực tiếp chuyển đến bên .
Nguyễn Minh Phù mang dép lê, Tạ Duyên Chiêu bận trong bận ngoài, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Người đàn ông thối việc trông trai hơn
Chỉ chốc lát nhà cửa tươm tất.
Nguyễn Minh Phù càng hài lòng hơn.
Cô tắm rửa xong , cảm giác thoải mái hơn nhiều, thấy Tạ Duyên Chiêu ở sô pha đang loay hoay với một cái rương nhỏ.
Nguyễn Minh Phù tò mò tới: "Đây là cái gì?"
Trong phòng bật đèn, ánh sáng mờ nhạt rõ ràng, mang theo vẻ mơ hồ.
Đôi mắt Tạ Duyên Chiêu sâu thẳm, ánh mắt dừng ở cô.