----
Tạ Duyên Chiêu lái xe mà dẫn Nguyễn Minh Phù bộ qua đó. Nơi ở và ân sư ở cách xa, bộ mười phút là đến.
May mà hôm nay trời âm u, nếu đổi là ngày nắng thể khiến cháy khét, nếu để cô lâu như , Nguyễn Minh Phù sẽ đá Tạ Duyên Chiêu mấy phát.
Ân sư của Tạ Duyên Chiêu cũng là lãnh đạo trong bộ đội, bắt đầu hướng dẫn từ năm mười sáu tuổi.
Trong lòng đó chẳng khác nào là ba cả.
Có lẽ là Tạ Duyên Chiêu sẽ đến nên cả nhà Lý sư trưởng cũng đều ở trong phòng, cửa mở rộng, chờ đến.
Đợi bóng dáng hai , hai mắt liền sáng lên.
Lý sư trưởng lập tức lên, đó nghiêm túc xuống.
Thu nụ nghiêm trang chờ hai cửa.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh ông thấy , nhịn trừng mắt liếc ông một cái.
Ngô Vân Hoa lên cửa đón hai .
“Nhanh, mau .”
Sau khi thấy Nguyễn Minh Phù, trong mắt bà càng lộ vẻ kinh ngạc.
"Đây là đồng chí Nguyễn , mau .”
Lý sư trưởng tuổi nhỏ, Ngô Vân Hoa cũng .
Có lẽ là lúc còn trẻ từng chịu khổ, già hơn tuổi thật một chút.
Bà và Lâm Thục khác nhiều lắm, đầu đầy tóc bạc, chỉ là sắc mặt hồng hào, khi về phía Nguyễn Minh Phù còn mang theo nụ hiền lành.
“Giống như Duyên Chiêu, gọi bà Ngô là .”
Nguyễn Minh Phù gật đầu:
"Bà Ngô.”
Hai phòng, Ngô Vân Hoa tự mời hai xuống.
Đến thì đến, còn mang theo một chai rượu, Ngô Vân Hoa nhận lấy rượu Tạ Duyên Chiêu đưa tới.
"Lần bà nhận, mang tới nữa.”
Tạ Duyên Chiêu đáp một tiếng.
Dù Ngô Vân Hoa thì , mang là việc của .
Lý sư trưởng trừng mắt Tạ Duyên Chiêu.
"Coi như thằng nhóc chút lương tâm.”
Còn ông già thích cái gì.
Ánh mắt đục ngầu của Lý sư trưởng rơi xuống Nguyễn Minh Phù, khẽ gật đầu :
"Kết hôn , sống thật , và ông ngoại cũng thể yên tâm.”
Lưng Tạ Duyên Chiêu thẳng tắp, hai mắt buông xuống.
Cũng là .
Lý sư trưởng sớm Tạ Duyên Chiêu là cái đức hạnh gì, cũng để ý, lên .
“Đi theo tới đây.”
Cứ như , Lý sư trưởng cùng Tạ Duyên Chiêu thư phòng lầu hai.
Ngô Vân Hoa bưng hoa quả gọi tới, đặt mặt Nguyễn Minh Phù.
"Đừng để ý đến bọn họ."
Ngô Vân Hoa xuống.
"Hai bọn họ luôn bí mật , đừng để ý đến, chúng chuyện ."
Nguyễn Minh Phù ngoan ngoãn: "Dạ.”
" gọi cháu là Minh Phù nhé, thiết hơn."
Ngô Vân Hoa lúc mới mở miệng tiếp.
"Nghe ba cháu chỉ một đứa con gái là cháu?"
Là bên gối của Lý sư trưởng, Ngô Vân Hoa đương nhiên ít.
Ngay từ lúc Tạ Duyên Chiêu kết hôn, Lý sư trưởng liền phái dò xét gia cảnh Nguyễn Minh Phù.
Họ bất ngờ đối với vợ chồng nhà họ Nguyễn chỉ một đứa con gái là Nguyễn Minh Phù.
Bọn họ tra xét chi tiết hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-190.html.]
Vợ chồng nhà họ Nguyễn là thể sinh, nhưng vẫn chỉ một đứa con gái là Nguyễn Minh Phù, thật sự khá kỳ quái.
Cho nên khi xong vẫn hỏi Nguyễn Minh Phù nữa.
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
"Bọn họ sợ khi chị em khác, sẽ bỏ qua cháu.”
Ba cô yêu thương cô.
Khi Ngô Vân Hoa những lời , bà chút cảm khái.
Còn Nguyễn Minh Phù cảm thấy tự hào.
Bởi vì cô cũng cảm thấy như .
Phải rằng khi xuyên qua, cô là một trai.
Sau khi xuyên qua, Nguyễn Minh Phù bắt đầu ấn tượng với ba nguyên , những mà cô từng gặp mặt.
Nguyên chắc chắn sẽ hạnh phúc khi ba hết lòng quan tâm đến như ~
"Không chuyện nữa."
Ngô Vân Hoa đẩy đĩa hoa quả về phía Nguyễn Minh Phù, lúc mới :
" , rốt cuộc cháu và Tiểu Tạ quen như thế nào?"
Cũng trách bà tò mò.
Tạ Duyên Chiêu nữ đồng chí quân khu ghét bỏ mà tìm một cô vợ trắng trẻo xinh , đừng Ngô Vân Hoa, bộ bộ đội đều tò mò chết.
Nguyễn Minh Phù há miệng, lời đến bên miệng đổi.
“Anh đến uống rượu mừng chiến hữu, cháu là thanh niên tri thức ở đó.”
Ngô Vân Hoa bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì là như !"
Bà vỗ hai tay.
"Hai đứa cách xa như mà gặp , đây gọi là duyên phận."
Tạ Duyên Chiêu tuổi càng lớn, bà và ông nhà càng ngày càng lo lắng.
Để giúp đỡ việc lớn trong đời của , Ngô Vân Hoa dụ dỗ ít nữ đồng chí trẻ tuổi, khiến cho thấy bà liền bỏ chạy.
Hơn nữa khi trong khu lan truyền Tạ Duyên Chiêu cả đời độc , càng khiến bà tức gần chết.
Ngô Vân Hoa tin.
Bà tin đoàn trưởng Tạ còn trẻ, là đắn mà nữ đồng chí nào coi trọng?
Vì thế Ngô Vân Hoa thu thập ít tin tức về các đồng chí nữ, chỉ chờ Tạ Duyên Chiêu trở về xem.
Ai ngờ bao lâu , gọi điện thoại tới kết hôn.
Ngô Vân Hoa bây giờ càng Nguyễn Minh Phù càng thấy thuận mắt.
Nghĩ đến những Duyên Chiêu , vô cùng thoải mái.
Những ngày bà cứ lang thang khắp nơi chỉ để ngắm khuôn mặt xí của những .
"Minh Phù, cháu sợ Tiểu Tạ ?"
Ngô Vân Hoa với Nguyễn Minh Phù.
"Danh tiếng của nó ở quân khu ."
Nguyễn Minh Phù mở to đôi mắt hoa đào xinh .
"Anh gì đáng sợ.”
Mỗi đàn ông ở bên cạnh cô, ngay cả nặng lời cũng qua một câu. Thậm chí mỗi cô quậy, đàn ông còn bao dung.
Người như tìm?
Ngô Vân Hoa thở phào nhẹ nhõm.
"Minh Phù, bà hai đứa đến với ?"
Đối diện với vẻ mặt tò mò của bà, Nguyễn Minh Phù đột nhiên cứng ngắc.
Cô đảo mắt, lúc mới mở miệng :
"... Có một ngày cháu thấy. Tạ Duyên Chiêu nhất định kết hôn với cháu, cháu đồng ý, vẫn mặt dày bám lấy.
Cháu thấy chân thành nên đồng ý.”
Vừa dứt lời thì phía tiếng bước chân truyền đến.
Nguyễn Minh Phù đầu , bỗng đối diện với khuôn mặt bí hiểm của Tạ Duyên Chiêu.