Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:53:11
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Váy dài, mặc lên chỉ tới đầu gối. Nguyễn Minh Phù vốn che chân to, Hồ Uyển Ninh tỏ ý . Hai cò kè mặc cả nửa ngày mới quyết định may qua đầu gối.

Dù là , khi thấy cái dây váy , Hồ Uyển Ninh chút chấp nhận .

nghĩ chỉ mặc lúc ngủ, cũng chỉ cần thoải mái là .

“Thật quá!”

Nguyễn Minh Phù váy ngủ tay, cực kì hài lòng.

“Chị dâu, là chị cũng may một cái ?”

cô cũng mua nhiều vải.

“Cái ... cái ...”

Hồ Uyển Ninh cái váy, nuốt một ngụm nước miếng: “Cái ... cái lắm.”

Nguyễn Minh Phù cầm lấy kéo.

nhớ bộ quá trình nãy Hồ Uyển Ninh , giờ là lúc cô tự tay may một cái.

“Có gì mà ? Cũng chỉ mặc ngủ chứ ngoài.”

Đôi mắt kiên định của Hồ Uyển Ninh dần buông lỏng.

“Em đúng!”

Hai tìm niềm vui trong việc may quần áo, cả chiều nhiều.

Dưới sự chỉ dẫn của Hồ Uyển Ninh, tay nghề may quần áo của Nguyễn Minh Phù tăng vọt. Ít nhất thì cô máy váy kiểu nên cắt như nào.

Bất tri bất giác, Hồ Uyển Ninh nhà Nguyễn Minh Phù cả buổi chiều.

Cậu nhóc mập cũng ầm ĩ, chỉ mở to mắt tò mò họ.

“Em dâu, em tập , chị về nhà nấu cơm.”

Nguyễn Minh Phù gật đầu, còn nhét hai cái váy tay Hồ Uyển Ninh: “Hai cái chị mang về mặc .”

“Sao thể ?”

Hồ Uyển Ninh đang định từ chối thì Nguyễn Minh Phù tiếp.

“Nếu chị dâu nhận thì em sẽ phiền chị nữa.”

mím môi: “Váy thể nhận, nhưng phiếu vải thì em cầm.”

Hai nhà đều thiếu phiếu vải, Nguyễn Minh Phù cũng từ chối.

Hồ Uyển Ninh thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cầm váy .

Nói cũng lạ, Hồ Uyển Ninh , Tạ Duyên Chiêu về còn đưa cho cô một lá thư.

“Của em ?”

Nguyễn Minh Phù hoài nghi cầm bức thư lên thoáng qua. Lúc cô mới hiểu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-213.html.]

Hóa là do giáo sư Hồ gửi tới.

Cô mở thư xem.

Ngoài lá thư còn mười tờ tiền. Nguyễn Minh Phù cầm thư lên xem. Hóa giáo sư Hồ nhận tài liệu cô phiên dịch, một trăm đồng là thù lao cho cô. Trong thư còn sứ đoàn tới thăm, mời cô qua giúp đỡ.

Còn thù lao năm trăm.

Hai mắt Nguyễn Minh Phù sáng rực.

Nhìn mười tờ tiền bàn cô càng vui, đây là tiền do cô tự kiếm .

về phía Tạ Duyên Chiêu: “Anh xem em nên ?”

Tạ Duyên Chiêu cô.

“Đi cũng , cũng thể nuôi em .”

Nguyễn Minh Phù tức giận liếc một cái: “Hừ, dễ thật. Nuôi nuôi gì, tự em cũng thể kiếm tiền.”

Cô giơ cao mấy tờ tiền lên phe phẩy mặt .

Tạ Duyên Chiêu: “...”

Nguyễn Minh Phù để ý tới , cầm tiền nhà.

Mấy tờ tiền đặt chung chỗ với mấy tờ tiền cô gửi bản thảo kiếm . Những thứ chỉ là tiền mà còn minh chứng cho sự trưởng thành của cô.

Có thể báu vật gia truyền!

Nguyễn Minh Phù cẩn thận đặt những đồng tiền sang một bên. So với chồng dày bên cạnh, chồng mỏng vẻ thê lương, nhưng cô quan tâm những thứ đó, cô chỉ cảm thấy chồng mỏng cực kì thuận mắt.

Đợi khi Nguyễn Minh Phù vui vẻ thấy Tạ Duyên Chiêu đang trong nhà kho.

Thân hình cao lớn khiến cho nhà kho phần chật chội.

Nguyễn Minh Phù tới liền thấy đang cầm một tấm vải đáng thương tay.

Nhìn quen mắt, chính là cái váy mà cô và Hồ Uyển Ninh cả chiều nay.

Cô cũng nghĩ gì.

khi xuyên qua, cũng từng mặc quần áo ít vải .

“Anh gì đó?”

Tạ Duyên Chiêu chỉ cảm thấy miếng vải trong tay nóng lên, ngay cả tai cũng nóng.

vẫn bình tĩnh để váy như chuyện gì, ho nhẹ một tiếng :

“Không gì.”

Nguyễn Minh Phù tin.

Cô nghi ngờ nhưng vì ánh sáng ở lưng nên cô thấy rõ biểu cảm mặt đàn ông.

Chỉ cảm thấy tai chút đỏ.

còn đợi cô kỹ mất.

Giống như cô gặp ảo giác .

Loading...