----
Sáng hôm Nguyễn Minh Phù tỉnh dậy, thấy vết tích cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tên khốn!
Cô nhất định đập vỡ đầu chó của tên đàn ông thối .
Khốn nạn!
Cô mặc quần áo ngoài, thấy Tạ Duyên Chiêu đang chờ cô ăn sáng ở phòng khách nên hung hăng trừng mắt .
"Đồ đàn ông thối."
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu thoáng hiện lên vẻ vô tội, Nguyễn Minh Phù như cào nát mặt .
Chết tiệt!
"Ăn sáng ."
Tạ Duyên Chiêu cũng tối qua quá đáng, ho nhẹ một tiếng.
"Ăn xong giận tiếp."
Nghe xem, xem.
Đây là lời của con ?
Nguyễn Minh Phù càng tức hơn, chỉ nhảy lên đá hai phát.
"Lần mà còn thế nữa, thì đừng hòng lên giường với em."
Giọng cô khàn vì la quá nhiều, còn trong trẻo như .
Tạ Duyên Chiêu thoáng hiện lên vẻ áy náy, xoa đầu cô :
"Đừng giận nữa, sáng nay bánh bao thịt mà em thích."
Quả nhiên, mắt Nguyễn Minh Phù sáng lên.
"Anh nhà ăn ?"
Nhà ăn của quân khu mới bánh bao, còn mì sợi màn thầu. Bên đó chủng loại phong phú, thỉnh thoảng còn thấy cả mì xào và phở xào.
Ngửi thấy mùi thơm phức trong khí, Nguyễn Minh Phù cũng chẳng buồn giận nữa.
"Ăn nhanh ."
Tạ Duyên Chiêu sớm đoán Nguyễn Minh Phù sẽ tức giận khi tỉnh , cố ý đến nhà ăn mua bánh bao chỉ để dỗ cô nguôi giận.
Bánh bao trong hộp cơm vẫn còn nóng hổi, Nguyễn Minh Phù với tay lấy một cái, nhưng bỏng.
Tạ Duyên Chiêu nắm lấy tay cô, cầm lên xem.
"Có đau ?"
Đầu ngón tay thon thả xinh bỏng đỏ, đau nhói một lúc.
Tạ Duyên Chiêu cau mày.
"Lần còn dám trực tiếp dùng tay lấy nữa ?"
May mà chỉ bỏng một chút, nghiêm trọng.
Nếu bỏng nước thì phiền phức .
Nguyễn Minh Phù ngẩng cao chiếc cằm xinh tinh tế, hừ lạnh một tiếng.
"Em còn đang giận đây."
Ở đây dạy dỗ ai ?
Tạ Duyên Chiêu mím môi, cuối cùng đưa tay đưa đôi đũa qua, "Dùng đũa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-215.html.]
"Ồ~"
Nhà ăn quân đội bánh bao thịt thơm.
Thịt lợn bên trong cũng ngon, chứ là thịt cũ như đời . Ở đây, ăn bánh bao thịt tranh giành . Đến muộn một chút là hết.
Nhân thịt tuy thơm, nhưng cô ăn thịt mỡ.
Dù là nạc mỡ xen kẽ cũng .
Nguyễn Minh Phù chỉ ăn vỏ bánh bao, nhét hết nhân thịt cho Tạ Duyên Chiêu giải quyết.
" , quân phục rách ?"
Tạ Duyên Chiêu nhanh chóng phản ứng .
Cô định gửi đồ cho ba .
"Anh sẽ hỏi thăm các đồng đội khác."
Anh trầm giọng .
"Chỉ gửi quân phục thôi ? Có gửi thêm tiền ?"
Nguyễn Minh Phù lắc đầu.
Đồ đạc thì còn , tiền dù đến tay họ cũng thể tiêu , còn bằng gửi một thứ thiết thực.
Tạ Duyên Chiêu suy nghĩ một lúc.
"Anh một đồng đội ở đó, quan hệ khá , thể nhờ tạm thời chăm sóc ba vợ."
"Sao ở cũng đồng đội thế?"
Nguyễn Minh Phù thực sự tò mò.
Có tên đàn ông thối bạn bè khắp nơi ?
Cục trưởng Béo là đồng đội, bây giờ vẫn thế.
nghĩ thì đúng là như .
Không đời còn một câu:
Cùng qua cửa sổ, cùng khiêng súng...
"Đừng nghĩ nữa."
Tạ Duyên Chiêu hỏi một câu.
"Bốn bộ đủ ? Nếu đủ, sẽ tìm thêm."
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ một lúc.
"Bốn bộ là đủ ."
Bên là biên cương, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm còn lớn hơn ở đây. Ban ngày mặc áo ngắn tay, ban đêm đắp chăn bông. Mang bốn bộ qua đó, hai còn thể mặc.
Ăn xong, Tạ Duyên Chiêu ngoài giải quyết công việc.
Nguyễn Minh Phù trong phòng khách, lấy chiếc váy nhỏ hôm qua định sửa , thì tiếng Hồ Uyển Ninh gọi cô ngoài cửa.
"Em gái, hái nấm ?"
Cô tay trái dắt đứa trẻ mập mạp, tay còn xách một chiếc giỏ nhỏ. Thấy cô còn phấn khích vẫy tay với cô.
Đêm qua mưa cả đêm, hôm nay thời tiết mát mẻ hơn nhiều.
Nguyễn Minh Phù thò .
"Chị dâu, hái nấm ở ?"
Trước đây lúc rảnh rỗi, cô thường xem khác hái nấm. Những blogger đó cũng lợi hại, tìm là thấy ngay. Nhìn thấy cuối cùng họ thu hoạch một giỏ đầy, Nguyễn Minh Phù vô cùng thỏa mãn.