Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:53:43
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

"Nghe ở đó giàu , sống phung phí, tiền trợ cấp của đoàn trưởng Tạ nuôi nổi một vợ như đây?"

"Không chỉ thôi , còn mỗi ngày cô đều ăn thịt cá, hơn nữa mỗi ngày sẽ mặc một chiếc váy khác !"

"Phải tốn bao nhiêu tiền mới đủ?

Mấy chị dâu như đều nhíu mày.

Bọn họ chỉ hận thể tiết kiệm hết mức.

Nào dám phung phí như Nguyễn Minh Phù.

"Các xem kìa, cô mua đồ còn nhờ xách hộ nữa!"

"Vương Mạn Mạn đối thủ ..."

Vương Mạn Mạn cũng là một chị dâu sống trong gia thuộc viện.

Tự cao, bằng lỗ mũi. Người khác chuyện với cô , cô đều thèm để ý tới. Vì thế bây giờ cũng ai chuyện với cô nữa.

Danh tiếng ở gia thuộc viện lắm.

Thế nhưng Vương Mạn Mạn là giáo viên, thường chỉ trở về cuối tuần.

"Cô thật sự xinh ."

"Đoàn trưởng Tạ cưới cô là vì coi trọng khuôn mặt đó ?"

"Xinh ích lợi gì, tìm vợ thì tìm chịu khó, siêng năng."

" , nếu về con trai dám cưới loại con gái , sẽ đánh gãy chân nó!"

"Nói thì thế thôi, cô nỡ đánh con trai bảo bối của ?

"Sao nỡ..."

Nguyễn Minh Phù thấy những lời bàn tán của mấy .

cho dù thì cô cũng sẽ để trong lòng. Họ thích thì , dù cô cũng mất miếng thịt nào.

"Cảm ơn, cứ để trong sân là ." Nguyễn Minh Phù vội vàng nhà, rót một ly nước: "Vất vả , uống cốc nước ."

Nguyễn Minh Phù ứng xử trong tình huống .

Cậu lính canh gác ngượng ngùng , lúc mới nhận lấy ly nước, uống một cạn sạch.

"Cảm ơn chị dâu, em về đây."

"Này, chờ một chút!"

Nguyễn Minh Phù lấy một cục đường lớn nhét tay .

"Đây là kẹo cưới của , mời ăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-223.html.]

Cậu lính canh gác mặt mày non nớt, quá mười sáu mười bảy tuổi.

Nhỏ hơn cô.

Cậu lính canh gác vốn định từ chối, thì mới vươn tay nhận lấy.

"Cảm ơn chị dâu!"

"Cảm ơn cái gì?"

Tạ Duyên Chiêu từ ngoài cửa , thấy Nguyễn Minh Phù đang chuyện với lính canh gác, hơn nữa ánh mắt của cô lúc chút... dịu dàng?

Anh tới ở bên cạnh , bầu khí lúc ngột ngạt.

Hai mắt sáng ngời, sống lưng thẳng tắp.

"Chào đoàn trưởng!"

Tạ Duyên Chiêu gật đầu: "Đi thôi."

Tựa như gặp thần tượng, hai mắt sáng lấp lánh, đến khi chạy cửa còn quên đầu Tạ Duyên Chiêu một cái.

Nguyễn Minh Phù Tạ Duyên Chiêu: "Có vẻ ở bộ đội hoan nghênh?"

Ban đầu cô còn cho rằng lính canh gác đó nhiệt tình giúp cô chuyển đồ là vì thấy cô xinh .

Ai là bởi vì Tạ Duyên Chiêu.

tự đa tình .

Tạ Duyên Chiêu gì, ánh mắt rơi đống đồ bên cạnh cô: "Đây là cái gì?"

"Cố Ý Lâm gửi tới." Nguyễn Minh Phù tiếp: "Em cũng là cái gì."

"Vào trong ."

Tạ Duyên Chiêu dùng một tay xách túi lên Nguyễn Minh Phù sợ ngây .

Đống đồ chỉ nặng bình thường thôi , xách vẻ nhẹ nhàng thế nhỉ? 

Cơ bắp cánh tay phồng lên, mở rộng ống tay áo... Chẳng trách nào cô cũng đều thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đàn ông .

Nghĩ đến bộ dáng của giữ chặt eo cô... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Minh Phù đỏ lên.

Đồ Cố Ý Lâm gửi tới nhiều.

Một đống lớn đồ ăn, Nguyễn Minh Phù nghĩ một thể ăn hết đồ ăn đó.

"Đây là cái gì?" Nguyễn Minh Phù cầm lấy một thứ giống như một miếng vải, đặt trong lòng bàn tay , hỏi Tạ Duyên Chiêu: "Anh từng thấy qua ?"

Thứ hình vuông, bốn phía xung quanh còn viền lông, chất lượng vải tệ, sờ mềm mại.

Chẳng lẽ là để cho cô may quần áo?

Nguyễn Minh Phù lục lọi phía , phát hiện ít vải, màu sắc khác , nhưng tất cả đều là màu nhạt.

Loading...