----
Sắc trời tối dần, ngoài phòng nổi lên gió lạnh.
Căn nhà rách nát cũng thể ngăn gió lạnh ở bên ngoài đổ ngược trong nhà thổi đến lửa trong bếp thiếu chút nữa cháy nổi.
Bên cạnh bếp một phụ nữ trung niên bốn năm phần giống Nguyễn Minh Phù.
Bà mang theo thói quen thành thục, mặc một cái áo khoác hoa nát, tóc chải chỉnh tề. Ở gian rách nát mang một nét khác biệt.
Ba Nguyễn cửa, gió lạnh bên ngoài thuận thế thổi , chỉ lạnh đến mức run rẩy, ngay cả lửa trong bếp cũng thiếu chút nữa tắt.
“Mau đóng cửa.”
Két!
Ngay cả đồ đạc ông cũng kịp buông xuống liền đóng cánh cửa rách nát .
Nhìn ngọn lửa bếp cháy lên, bà Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba Nguyễn đặt món đồ trong tay xuống: "Bà xã, con gái chúng gửi thư .”
"Có gì mà ngạc nhiên."
Tuy như , bà Nguyễn vẫn thêm củi mắt bếp, lúc mới tới.
"Hãy đến và xem."
Ba Nguyễn cầm lá thư, vẫy tay với Nguyễn.
Bà liếc Ba Nguyễn một cái.
"Cũng con gái ruột, vội vã như cái gì?"
"Nhìn bà kìa."
Ba Nguyễn hết sức nghiêm túc:
"Chúng trùng hợp xuyên đến đây cũng là duyên phận. Nếu chiếm thể ba khác đương nhiên chăm sóc thật ."
Bà Loan gì, ngầm thừa nhận.
Nói cũng kỳ quái, hai vợ chồng bọn họ bệnh tật, ngủ ngon.
Tỉnh dậy giấc ngủ đột nhiên xuyên đến năm sáu mươi năm . dù cũng là nhà giàu, hai nhanh chóng bình tĩnh .
"Bà xã."
Ba Nguyễn mở bức thư : "Bà xem chúng trao đổi thể với ba Nguyễn ?"
Bà Loan gật đầu: "Không loại trừ khả năng .”
Bà luôn cảm thấy gì đó đúng.
Nếu vợ chồng nhà họ Nguyễn giống vợ chồng họ như .
Ba Nguyễn cúi đầu thư, trong mắt toát vẻ vui mừng: "Bà xã, con gái chúng ... con gái chúng cũng tới."
Không đợi bà Loan phản ứng, ông chỉ một chữ thư, vô cùng kích động.
“Bà xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-237.html.]
Bà Loan lên.
“...... Thật đúng là đúng .”
Khi còn bé, ba Nguyễn dạy Nguyễn Minh Phù chữ, nhưng khi đến chữ Lương. Nguyễn Minh Phù hai nét nước bên cạnh thành ba nét, sửa chữa nhiều , nhưng sửa .
Bà Loan gấp đến độ bốc hỏa, còn đánh cô một trận.
Dần dần cũng liền hình thành thói quen, mặc kệ cô.
“Có thư khác ?”
Vừa khỏi miệng, Ba Nguyễn lập tức lấy bộ thư Nguyễn Minh Phù trong ngăn kéo .
“Hãy tìm từng lá thư bàn.”
Cho đến khi tìm thấy cùng một chữ lạnh trong bức thư gửi đến tháng 10 năm ngoái so sánh nó.
Ba Nguyễn mừng sợ: "Bà xã, thật sự là con gái chúng .”
Trái ngược với sự kích động của Ba Nguyễn, bà Loan bình tĩnh.
“Ồ.”
“Phiền c.h.ế.t , con gái cũng tới.”
Ba Nguyễn phấn khởi tới lui, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
“Cũng con gái chúng xuyên qua đây, thể quen .”
“Con gái của vợ chồng nhà họ Nguyễn hình như sắp xếp xuống nông thôn , con gái chúng thể chịu nỗi khổ đó.”
Nghe dễ thanh niên tri thức, sẽ xa lánh khi dễ......
Càng nghĩ, trái tim của cha già liền lo lắng thêm một phần.
“Con gái chúng yếu đuối như , sẽ bắt nạt chứ.”
“Bà xã, một câu .”
Bà Loan: "......”
“Nói gì cơ?”
Hiện tại trong đầu bà đều hai chữ 'con gái' kiểm soát.
“...... Tính tình con gái bà bắt nạt khác là tệ .”
Người cha già dày vò như thấy, trong đầu đều là con gái bắt nạt thì nên cái gì bây giờ.
Hận thể rời khỏi cái nơi quỷ quái ngay bây giờ.
Bà Loan: "......”
“Con gái... thật hết thuốc chữa .”
Nguyễn Minh Phù thể tính tình như bây giờ, công lao của Ba Nguyễn thể bỏ qua.
Ông xao động một lúc, lúc mới bình tĩnh trở , một nữa bức thư Nguyễn Minh Phù gửi tới.
Sau đó là giận dữ: "Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, đánh gãy chân của nó!"
Ba Nguyễn bắt đầu nóng nảy, miệng mắng chửi đĩnh đạc ngừng.