----
Hai mắt bà chăm chú Nguyễn Minh Phù phía , còn quên dặn dò con dâu: "Sau con ít chuyện với phụ nữ như , xem xử lý con như thế nào."
Lý Hiểu Nguyệt mím môi.
Bà già kiễng mũi chân, về phía .
“Hồ ly tinh, hứ!”
Nghe xong lời , khuôn mặt ôn hòa của Lý Hiểu Nguyệt mang theo vài phần khó xử.
Bên vẫn đang tiếp tục.
Lý Ngọc Hương Nguyễn Minh Phù , đáy mắt hiện lên một tia hổ.
"Dì cũng là với cháu, nhưng..."
Lý Ngọc Hương mặt mang theo khó xử: " Lục Diễm c.h.ế.t cũng cưới cháu, còn lấy cái c.h.ế.t ép buộc. cháu yên tâm, chỉ cần thể thả nó , dì nhất định ép nó cưới cháu."
Nguyễn Minh Phù bật .
Cô kỹ Lý Ngọc Hương, đang lúc bà nghi hoặc, Nguyễn Minh Phù mở miệng.
" thật tò mò đầu óc của dì cấu tạo như thế nào, tại hiểu tiếng chứ?"
Trong mắt Lý Ngọc Hương hiện lên vẻ tức giận, nhanh chóng che lấp.
"Dì cho là nhà họ Lục là bánh trái thơm ngon gì."
Nguyễn Minh Phù tiếp: "Lục Diễm lớn lên trai bằng chồng , sức khỏe cũng bằng, năng lực càng cần , dì dựa cái gì cho rằng sẽ trúng ?"
Lý Ngọc Hương: "......”
Các chị dâu vây xem: "......”
Không chuyện gì xảy , đột nhiên cảm thấy khó đỡ.
Nghe Lục Diễm tìm Nguyễn Minh Phù gây phiền phức, Tạ Duyên Chiêu chạy tới nơi: "......”
Hứa Chư đụng đụng bả vai : "Lão Tạ, vui ?"
Tạ Duyên Chiêu mặt biểu cảm một cái, lúc mới chen khỏi đám tới. Chỉ là bước chân nhẹ nhàng, bộc lộ suy nghĩ thật sự của .
Hứa Chư: "......”
“Chậc chậc, đàn ông .”
Chị dâu xung quanh ảnh Tạ Duyên Chiêu, cũng đều im lặng.
Nhiều thậm chí còn lặng lẽ đến chân tường.
Lý Ngọc Hương hung ác như thổ phỉ, nuốt một ngụm nước miếng. Nếu mặc quân trang, bà thật kêu cứu mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-244.html.]
“Buông tay .”
Tạ Duyên Chiêu chằm chằm Lý Ngọc Hương nắm lấy tay Nguyễn Minh Phù, trầm giọng .
Lý Ngọc Hương tầm mắt đến run rẩy, tay càng tự chủ buông .
“Sao tới đây?”
Nguyễn Minh Phù ngửa đầu , hai mắt sáng lấp lánh.
Khóe miệng Tạ Duyên Chiêu khẽ nhếch.
“Biết nơi của em chút phiền toái, liền tới đây.”
Anh nắm lấy tay Nguyễn Minh Phù, kéo tay áo cô .
Làn da trắng mịn như tuyết lung lay đến mức ai thể mở mắt .
Người quen Nguyễn Minh Phù cũng thất thần.
Tuy rằng thừa nhận, nhưng thể Nguyễn Minh Phù quả thật . Cho dù là hai cánh tay, cũng là cốt nhục cân xứng.
Chỉ là hôm nay, cánh tay xinh thêm một dấu tay đỏ. Làn da Nguyễn Minh Phù vốn trắng, càng nổi bật dấu tay dữ tợn.
Đối phương dùng sức nhỏ.
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu thâm trầm: "Có đau ?”
“Không .”
Nguyễn Minh Phù một nữa kéo tay áo xuống, tầm mắt một nữa rơi xuống Lý Ngọc Hương:
"Mặc kệ mục đích hôm nay dì tới là gì, cũng đừng mơ. Chuyện Lục Diễm phạm , đừng chúng , cho dù là tư lệnh cũng biện pháp.”
Trước mắt bao , Nguyễn Minh Phù xong cũng cộng điểm cho .
“Không!”
Lý Ngọc Hương sinh hai đứa con trai.
Con trai lớn khiến bà kiêu ngạo, con trai nhỏ tuy lỗ mãng nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan. Nghĩ đến đứa trẻ như sẽ trải qua trong ngục giam, Lý Ngọc Hương chịu .
Bà càng hận Nguyễn Minh Phù hơn.
“Không...... Không , cô ......”
Lý Ngọc Hương còn tiến lên, một ánh mắt của Tạ Duyên Chiêu đóng đinh tại chỗ.
"Ai sẽ ?"
Thấy vây quanh càng ngày càng nhiều, Nguyễn Minh Phù dứt khoát thẳng .
“Nhà họ Lục và ba giao tình nhiều năm, nhà các nghèo rớt mùng tơi, nhà họ Nguyễn cho tiền lương. Các vì đánh bại nhà họ Nguyễn, sống c.h.ế.t đều đính hôn cho và Lục Diễm.”
“ sai chứ.”