----
Nhìn con ch.ó trong tay Tạ Duyên Chiêu, đặc biệt ngoan ngoãn, cô : "Không ở đây ?"
Người đàn ông tồi còn hơn cả thần giữ cửa, ai mù quáng xông nhà chứ?
Tạ Duyên Chiêu xong lời , trong mắt biến đổi, yết hầu nhanh chóng trượt lên xuống.
Anh ho nhẹ một tiếng: "Ý là nếu một ngày nào đó nhiệm vụ, sẽ để nó trông chừng em.”
"Được ." Nguyễn Minh Phù con ch.ó nhỏ đang khua tay múa chân: "Anh mau thả nó xuống, xách nó như sẽ thoải mái ."
Tạ Duyên Chiêu đặt nó xuống đất.
Con chó nhỏ vui vẻ bước về phía Nguyễn Minh Phù.
Chỉ là nó còn nhỏ, bốn chân vững, mấy bước ngã. Tính tình nó đặc biệt bò dậy, nhào tới bên chân Nguyễn Minh Phù còn lăn một vòng.
Nguyễn Minh Phù nó chọc .
Đưa tay sờ bộ lông mịn màng của nó.
"Tạ Duyên Chiêu, chúng đặt cho nó một cái tên .”
Cô nghiêng đầu: "Anh xem gọi nó là gì đây?"
Nhìn bộ dáng Nguyễn Minh Phù lúc , Tạ Duyên Chiêu thốt .
“Vượng Tài.”
“Vượng Tài?”
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ, xoa xoa bụng chó nhỏ: " là một cái tên , sẽ gọi mày là Vượng Tài.”
Gợi ý cũng tệ.
Nguyễn Minh Phù cúi đầu con ch.ó nhỏ: "Có cho nó ăn chút gì ?"
"Không cần, lúc nó tới ăn .”
Tạ Duyên Chiêu cũng nhàn rỗi, cầm lấy cuốc nhân tiện : "Còn trồng cái gì nữa?"
Cô bấm ngón tay tính toán.
Cà rốt trồng , còn củ cải trắng của , cùng với rau mùi lấy từ chỗ Hồ Uyển Ninh... Tính toán kỹ càng, ước chừng năm loại. Còn hành tỏi trồng ở cạnh bếp, còn nảy mầm.
"Chắc là còn nhiều nữa.” Nguyễn Minh Phù nhất thời nhớ : "Còn gì nữa nhỉ?"
Tạ Duyên Chiêu sân vườn: "Trồng thêm chút cải trắng .”
“Được.”
Dù sân cũng trống , dùng để trồng rau vặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-248.html.]
Thời gian chậm rãi trôi qua, kết quả xử phạt của Lục Diễm cũng . Động tĩnh lớn, thông báo cho bộ quân khu.
Giống như Lục Dương nghĩ, Lục Diễm phán mười năm. Lục Dương cũng liên lụy, mặc dù cách chức, nhưng liên tục giáng xuống ba cấp, trở thành đại đội trưởng.
Nghe , đây là kết quả khi lãnh đạo cấp bảo vệ .
Nếu , Lục Dương thật sự cho ở nhà.
Điều khiến Nguyễn Minh Phù ngờ tới chính là, Tạ Duyên Chiêu cảnh cáo một .
Khá lắm, hóa ba đánh , một cũng chạy .
Bệnh viện quân khu, ba Lục còn đang viện. Sắc mặt ông tái nhợt, khi tin cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đây là kết quả nhất .
Lần , nếu đưa đến bệnh viện kịp thời, sợ là ba Lục sẽ mất cả mạng. Dù là hiện tại cứu trở về, còn tịnh dưỡng nửa tháng.
Khác với ba Lục, Lý Ngọc Hương tin tức , giống như trời sập xuống.
"Lục Diễm..." Nước mắt bà chảy xuống, về phía Lục Dương cầu khẩn : "Lục Dương, con cứu Lục Diễm , nó còn trẻ thể tù mười năm?"
Choang......
Ba Lục cầm lấy cái ly bàn, đập xuống chân Lý Ngọc Hương. Nước nóng nóng bỏng b.ắ.n , khiến Lý Ngọc Hương suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Đủ !"
Ba Lục hung hăng Lý Ngọc Hương: "Bà còn liên lụy đến Lục Dương tới khi nào?”
Lý Ngọc Hương dọa.
Hai vệt nước mắt treo mặt, thoạt chật vật vô cùng.
“Nếu bà còn sống yên , thì yên tĩnh một chút.”
Trải qua chuyện , sự kiên nhẫn của ba Lục đối với Lý Ngọc Hương xem như dùng hết: "Nếu bà thì chúng ly hôn.”
“Ba!”
Tuy rằng Lý Ngọc Hương thiên vị Lục Diễm, nhưng rốt cuộc là ruột, Lục Dương thể hai ly hôn.
Lý Ngọc Hương hù dọa thành công.
Bà tuổi , ly hôn còn thể gả cho ai. Nhà đẻ bên càng là trở về , Lý Ngọc Hương nào còn chỗ .
Hơn nữa, tuy rằng Lục Diễm xảy chuyện, nhưng công việc của ba Lục cũng ảnh hưởng gì.
Sau khi trở về, bà vẫn là bà quản lý của Phong Quang.
Ba Lục liếc bà một cái, lúc mới dặn dò Lục Dương.
“Chuyện trong nhà con cần lo, tuy xuống đại đội trưởng gì cũng là cán bộ, một ngày nào đó sẽ dậy.”
Nói xong, ông thở dài một .