----
Thiết Trụ thấy hai thì trông như .Cơ thể nhỏ bé run rẩy, lo lắng, cả co rúm .
"Cháu cố ý phá hoại tài sản tập thể... Chỉ là, chỉ là cháu đói bụng quá, các dì đừng tố cáo cháu ?"
Nghĩ đến việc sẽ đuổi ngoài, hình Thiết Trụ càng run rẩy hơn.
Lúc Nguyễn Minh Phù mới thấy mặt Thiết Trụ hai ba bắp ngô gặm sạch sẽ..
Nguyễn Minh Phù nhíu mày, về phía Hồ Uyển Ninh.
Lại thấy cô thở dài một cái:
"Dì cũng ăn no rửng mỡ mà tố cáo cháu gì. Thiết Trụ, mau tới đây, dì mấy cái bánh ngô trộn để lâu nên mùi, cháu ăn giúp dì ?"
Thiết Trụ dừng nghiêng đầu cô .
“Các dì tố cáo cháu ạ?”
Ở nông thôn thấy một phá hoại tài sản tập thể bắt. Họ bắt quỳ bãi đất trống, những khác bắt đầu lấy đồ đập . Sau đó, Thiết Trụ còn thấy trong thôn nữa.
Lúc đó thấy cảnh tượng Thiết Trụ còn nhỏ nhưng để cho bé ấn tượng sâu sắc.
“Tố cáo cháu gì."
Hồ Uyển Ninh vẫy tay với , : "Có cùng dì , thì dì sẽ luôn đấy.”
Thiết Trụ nào còn do dự nữa, vội vàng bò .
Lúc Nguyễn Minh Phù mới rõ bé gầy đến mức gần như mất cả tướng.
So với bé trắng trẻo mập mạp con Hồ Uyển Ninh, Thiết Trụ giống như một bộ xương di động.
Nguyễn Minh Phù hỏi, nhưng mặt Thiết Trụ nên mở miệng như thế nào, đành theo Hồ Uyển Ninh dẫn Thiết Trụ trở về, bếp lấy ba bốn cái bánh đưa cho Thiết Trụ.
“Cầm lấy.”
Thiết Trụ chần chừ.
Bánh bao đầy đặn trắng nõn, rõ ràng là bánh bao tinh bột, giống bánh ngô lương khô mà Hồ Uyển Ninh .
Ánh mắt bé dán chặt mấy chiếc bánh bao trong tay Hồ Uyển Ninh, đầu lắc thật mạnh:
"Không , cháu thể lấy .”
Thiết Trụ , đưa hai bàn tay nhỏ lưng.
“Dì cho thì cứ nhận .”
Hồ Uyển Ninh tỏ ghét bỏ, :
"Mấy cái bánh bao để lâu cũng mùi , ai dám ăn cả. Nếu cháu lấy thì dì ném .”
“Đừng ném!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-255.html.]
Thiết Trụ vội vàng : "Cháu lấy, cho cháu ăn.”
Nói xong, bé liền đón lấy bánh bao.
mà tay của bé như chân gà con, sờ cái bánh bao in một dấu tay màu đen lên.
Trong mắt Thiết Trụ chút ngượng ngùng.
Nhanh chóng ôm ba cái bánh bao lòng, : "Cảm ơn dì.”
“Đi từ từ thôi.”
Hồ Uyển Ninh bóng lưng bé chạy cửa, dặn dò: "Ăn xong thì hãy về.”
Nguyễn Minh Phù cảnh , mày nhíu .
"Chị dâu, đứa bé cũng giống như cô bé ..."
Không cha , là một đứa trẻ mồ côi?
Hồ Uyển Ninh thở dài một cái, :
"Đứa bé thật đáng thương, sống với kế khổ sở.”
Một câu , Nguyễn Minh Phù liền hiểu .
"Thiết Trụ là một đứa trẻ ngoan."
Nhớ tới hai vợ chồng , trong mắt Hồ Uyển Ninh hiện lên sự trào phúng.
"Chỉ tiếc, gặp dạng kế ."
Nguyễn Minh Phù như điều suy nghĩ.
……
Ngày hôm , Nguyễn Minh Phù dậy thật sớm.
Hôm nay việc nên ăn mặc cũng chỉnh tề hơn chút. Áo sơ mi trắng và chân váy hoa, lộ bắp chân xinh của Nguyễn Minh Phù. Cô tết tóc thành b.í.m tóc xương cá mới ngoài.
Người chồng hiền đảm Tạ Duyên Chiêu chuẩn bữa sáng xong.
Anh thấy Nguyễn Minh Phù trưng diện như thì ánh mắt tối . Đợi đến khi thấy chân váy ngắn hơn bình thường một chút thì hai mắt híp .
Bữa sáng tiêu chuẩn quân đội là bánh ngô và khoai lang, bánh bao thịt và mì xào gì đó, mấy tháng mới ăn một .
Nguyễn Minh Phù bên cạnh Tạ Duyên Chiêu.
"Trưa nay em về, tự nấu ăn nhé, chờ em ."
Anh thản nhiên đáp một tiếng, đưa cho cô một ly nước sôi.
"Cảm ơn."
Nguyễn Minh Phù uống một ngụm, tiện tay đặt sang một bên.
Bữa sáng hôm nay chính là bánh ngô lương khô đơn giản.