----
Cố Thanh Tùng cũng ưa gì Tạ Ngâm.
Không năng lực thì cũng thôi , còn cố tình gây sự!
Ai mà chịu đựng nổi loại như cô ?
"Đi theo ."
" ." Giọng của Tạ Ngâm lớn, đại diện các xưởng đều sang phía bên : "Cô dựa cái gì mà bắt ?!"
"Vậy bây giờ sẽ cho cô xem, rốt cuộc dựa cái gì." Nguyễn Minh Phù nhíu mày: "Thanh Tùng, gọi giáo sư Hồ tới đây."
Nếu cô , thì cô gọi tới mang cô .
"Không!"
Tạ Ngâm hiểu.
Giáo sư Hồ cũng về phía cô , nếu ông đến đây nhất định sẽ mang cô .
Cô kéo Cố Thanh Tùng , nhưng đối phương linh hoạt, lách phía xa. Tạ Ngâm trừng lớn hai mắt, giơ tay lên tát Nguyễn Minh Phù, một bàn tay to lớn nắm lấy, hất một cái, cả cô theo khống chế mà ngã sang một bên.
May là bên cạnh bàn ghế, Tạ Ngâm mới ngã sấp xuống.
"Cô..."
Tạ Ngâm định mắng thì thấy khuôn mặt của Kỳ Dương Diễm. Lập tức nuốt lời phía xuống, ngơ ngác .
Kỳ Dương Diễm lấy khăn lau sạch tay, ánh mắt dừng Nguyễn Minh Phù.
"Không chứ?"
Nguyễn Minh Phù lắc đầu.
Cho dù Kỳ Dương Diễm tới, Tạ Ngâm cũng đánh cô.
Nguyễn Minh Phù yên lặng đặt chén trong tay xuống, hai mắt sáng ngời .
"Anh, tới đây?"
Lời khỏi miệng, những ai thấy đều ngây .
Anh là trai của đồng chí Nguyễn?
Kỳ Dương Diễm liếc Tạ Ngâm: "Bây giờ khác thể dễ dàng ức h.i.ế.p em ? Hay là để cho em vài vệ sĩ nhé?"
"Không cần ."
Nguyễn Minh Phù từ chối chút nghĩ ngợi.
"Anh cũng nghề nghiệp của Tạ Duyên Chiêu mà, hơn nữa bây giờ em đang ở trong gia thuộc viện, thể mang vệ sĩ ?"
Gia thuộc viện cũng là nơi là là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-280.html.]
Đặc biệt là phận như Kỳ Dương Diễm, quá phức tạp. Thế nên, cho dù là trai của Nguyễn Minh Phù, Tạ Duyên Chiêu cũng mời đến nhà khách.
Kỳ Dương Diễm cũng hiểu điểm .
"Vậy thì em cẩn thận một chút."
Anh công khai thừa nhận Nguyễn Minh Phù là em gái , cũng liệu việc gây rắc rối cho cô .
Hiện giờ ngay cả bản Kỳ gia cũng yên .
"Yên tâm ." Nguyễn Minh Phù phát hiện ít đang ngóng bọn họ chuyện, kéo Kỳ Dương Diễm qua một bên: "Anh, bên phía ông chủ Trương xảy chuyện gì?"
"Ông tới tìm em?"
Nguyễn Minh Phù kể bộ sự việc.
"Không cần để ý đến ông ." Ánh mắt Kỳ Dương Diễm thâm trầm: "Ông lá gan hại em ."
Anh , nếu đối phương tin Nguyễn Minh Phù là em gái , lý do gì mà tay với cô.
Nguyễn Minh Phù gật đầu.
Anh trai như thì chắc chắn suy tính.
Nguyễn Minh Phù để chuyện trong lòng: " , khi nào tìm ba ?"
"Ngày mốt, xong việc sẽ ."
Ánh mắt dừng Nguyễn Minh Phù, tức giận mở miệng: "Đến lúc đó đánh em sẽ can ."
"Lúc đó em sẽ đến ~"
Nguyễn Minh Phù lắc lắc cánh tay Kỳ Dương Diễm: "Lúc đó em nhà họ Chu ép như , cũng còn cách nào khác mà. Chắc hẳn cũng hy vọng em rể là tên khốn kiếp đó đúng ?"
Đừng là Kỳ Dương Diễm, dù cô cũng chấp nhận.
Thay vì khác ép buộc, còn bằng ép buộc khác!
"Thật ?" Kỳ Dương Diễm từ cao xuống cô: "Vậy nếu Tạ Duyên Chiêu cũng đáng tin thì bây giờ?"
"Thì thôi ~"
Nguyễn Minh Phù lắc lắc đầu, một bộ dáng tim phổi.
Kỳ Dương Diễm: "..."
Đột nhiên chút thương hại cho Tạ Duyên Chiêu.
Bỏ , dù chịu thiệt cũng em gái , Kỳ Dương Diễm cũng lười quản nhiều như .
Anh lấy từ một cái hộp, đưa qua: "Cho em."
Ánh mắt Nguyễn Minh Phù sáng lên.
Cô mở hộp , thấy bên trong đặt một chiếc nhẫn ngọc trai. Viên ngọc trai đó cùng loại với viên ngọc trai sợi dây chuyền của ông chủ Trương tặng, chỉ điều viên ngọc trai lớn hơn viên lúc nãy một chút.
"Đẹp quá."