----
Cô còn kịp biểu đạt sự bất mãn của thì Tạ Duyên Chiêu kéo trong xe.
Anh cũng nhanh chóng lên xe, đạp chân ga rời khỏi nơi thị phi .
Nguyễn Minh Phù thẳng dậy, Tạ Duyên Chiêu đang mím chặt môi. Cô hiếu kỳ tiến gần, trong mắt mang ý : "Sao , ghen ?"
"Đang lái xe." Giọng trầm thấp của Tạ Duyên Chiêu vang lên: "Đừng lộn xộn!"
Cô bĩu môi, lúc mới vị trí cũ.
Hừ!
Không cô cũng , nhất định là đang ghen.
Trong lòng Nguyễn Minh Phù chút đắc ý.
Nhớ cảnh tượng đầu tiên gặp .
Lúc đó là từ chối cô dứt khoát ? Thế mà bây giờ ghen ?
Nguyễn Minh Phù hất cằm, càng nghĩ càng đắc ý.
Rất nhanh, xe lái đến bộ đội. Nguyễn Minh Phù bước phòng, liền vùi lên ghế sofa mềm mại.
Bận rộn cả ngày hôm nay, mệt c.h.ế.t cô .
Sớm như thì cô đồng ý với giáo sư Hồ. Có điều... lợi nhuận cũng khả quan.
Nguyễn Minh Phù sờ phong bì của đại diện Vân Vụ đưa cho cô, giống như tiếp thêm năng lượng.
Nhìn độ dày của phong bì, ngay cả Nguyễn Minh Phù cũng chút kinh ngạc.
Rốt cuộc đại diện Trà Vân Vụ cho cô bao nhiêu tiền...
Sau khi đếm xong, Nguyễn Minh Phù chút kinh ngạc.
Tổng cộng hai ngàn!
Tạ Duyên Chiêu cửa thấy cô ngẩn đống tiền. Anh tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Đây là..."
Nguyễn Minh Phù kể sự việc: "Em tưởng cùng lắm cũng chỉ bảy tám trăm, ngờ nhiều đến như ."
"Vậy thì cứ giữ lấy thôi."
Với hơn một trăm ngàn tệ trong tài khoản mà , hai ngàn tệ quả thật tính là gì.
Bọn họ cho cô, tiền minh bạch, thì gì lo lắng cả.
Nguyễn Minh Phù sờ trán : "Nếu đối phương mượn tiền ... mục đích hướng đến thì ?"
Có đôi khi, Nguyễn Minh Phù cũng tự cảm thấy thật giàu trí tưởng tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-283.html.]
Một bên là nhà máy , một bên là đoàn trưởng, hai bên hề liên quan đến , thể ý nghĩ đó ?
"Nếu thật sự yên tâm, ngày mai thể hỏi giáo sư Hồ."
Nguyễn Minh Phù đáp một tiếng, cất tiền .
Cô định gì đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Em dâu, ở nhà ?"
Tạ Duyên Chiêu ngẩng đầu qua mắt mèo, thấy Hồ Uyển Ninh ngoài cửa.
"Chị mau ." Nguyễn Minh Phù nhanh chóng qua, đón Hồ Uyển Ninh .
Đưa dép lê cho cô .
Hồ Uyển Ninh là khách quen của nhà bọn họ, vì thế Nguyễn Minh Phù còn đặc biệt chuẩn cho cô một đôi dép lê riêng.
Tạ Duyên Chiêu lên, cơ thể cao lớn của cho gian trong phòng trở nên chật chội.
"Hai chuyện , cho Vượng Tài ăn."
Hồ Uyển Ninh xuống.
Đồ đạc bàn Tạ Duyên Chiêu dọn dẹp bớt, xuất hiện những thứ nên .
"Em dâu, hai ngày chị thấy bóng dáng em . Đi sớm về trễ, nếu cố tình đến tìm thì đến khi nào mới thể gặp em đây?"
Hai ngày nay Vượng Tài cũng ở chỗ cô .
Buổi tối Tạ Duyên Chiêu mới đến rước nó về.
"A, em lỡ đồng ý giúp một việc." Nguyễn Minh Phù thở dài một : "Bận lắm, em cảm thấy gầy ít."
"Để lão Tạ bù đắp cho em."
Hồ Uyển Ninh lúc mới đến chuyện chính.
"Em chuyện Lý Hiểu Nguyệt khó sinh ?"
"Biết." Nguyễn Minh Phù chút nghi ngờ: "Hôm qua trở về, đúng lúc gặp cô , lão Tạ còn giúp đưa bọn họ đến bệnh viện. Sao chị, xảy chuyện gì ?"
Lúc sáng cô Tạ Duyên Chiêu chảy m.á.u nhiều... Có là... ?
Nhớ khuôn mặt hiền lành của Lý Hiểu Nguyệt, cô cảm thấy buồn bã.
Cô là , cứ như còn...
"Cũng !"
Nói đến đây, Hồ Uyển Ninh vô cùng tức giận.
Cô tiếp tục mở miệng : "Em , lúc chồng của cô cô sinh con gái, hơn nữa vì m.á.u quá nhiều, cơ thể tổn thương, về sẽ thể sinh con nữa liền đầu bỏ ."
"Cái gì?!"