----
Một như , Hứa Chư đương nhiên tin. một đám như , Hứa Chư cảm thấy nên tự kiểm tra xem.
"Đồng chí, cô đến thăm quân đội?"
Cố Ý Lâm sờ bụng : "Tìm !"
"Chính ủy, đồng chí ở đây một ngày." Cậu lính trẻ xen : "Cô đói bụng một ngày , mới ăn ít."
Hứa Chư: "..."
Cho nên đồng chí chính là tên điên mắt xanh mà những .
Cũng đúng, đói cả một ngày , cái gì cũng ăn, tất nhiên mắt sẽ sáng lên.
Trong lòng Hứa Chư lắc đầu.
Mấy tên ngay cả mắt cũng . Chưa kịp thấy rõ là ai hổ chạy đến báo cáo với .
Phải để lão Tạ huấn luyện nhiều hơn mới .
"Đồng chí, mà cô đang tìm ?"
Nghe câu hỏi , tâm trạng dịu của Cố Ý Lâm biến mất.
Cô oán hận Hứa Chư: "Anh thể giúp tìm cô ?"
"Tất nhiên thể, ở đây ai mà ."
…
Màn đêm buông xuống, khi xe của Tạ Duyên Chiêu dừng hẳn, Nguyễn Minh Phù lười biếng xe chịu xuống.
"Tạ Duyên Chiêu, ôm em xuống."
Ánh mắt tối, nhưng trong mắt mang theo sự dung túng.
Tạ Duyên Chiêu vòng đến vị trí phó lái, ôm cô xuống. Nguyễn Minh Phù chờ thả cô xuống, nhưng ngờ buông tay.
Cô vỗ n.g.ự.c : "Thả em xuống."
Trăng đỉnh đầu chiếu sáng mặt đất, Nguyễn Minh Phù biểu cảm của , ấn đường giật giật.
Cô thấy cúi , tới gần : "Lúc trưa với em, quên ?"
Ký ức đột nhiên tấn công cô.
Nguyễn Minh Phù: "..."
Hành động của cô tính là đưa dê miệng hổ .
Cô định giãy dụa, nhưng trong thấy giọng oán giận truyền đến từ bụi cỏ bên cạnh: "Hai còn đường về."
Nguyễn Minh Phù đầu .
cô chỉ thấy một cái bóng đen đang họ, lưng về phía ánh trăng nên thấy rõ mặt .
Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện một như , khó khiến nghĩ đến sự kiện kinh dị.
Hơn nữa một làn gió lạnh thổi qua, càng khiến khí quỷ dị hơn.
Tóc gáy Nguyễn Minh Phù dựng thẳng lên.
Lúc cô ghét bỏ Tạ Duyên Chiêu nữa, đưa tay ôm chặt đàn ông thối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-292.html.]
"Cô... cô là ai?"
Nói xong, Nguyễn Minh Phù cảm thấy oán khí đối phương sắp ngưng tụ thành thực thể.
Người còn đáng sợ hơn cả điệp viên 007 trong tương lai.
Nguyễn Minh Phù kiềm chế run rẩy.
Tạ Duyên Chiêu ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô, vỗ nhẹ lưng cô. Anh lên phía , xem đến là ai.
Anh kịp lên, thấy đối phương từ từ .
"... Người phụ nữ vô lương tâm, cô bao giờ để ở trong lòng."
Giọng giống như tố cáo và than , từng chữ đều đang buộc tội cô.
Nguyễn Minh Phù vì , đột nhiên áy náy.
", cô?"
Cô mới tới thế giới , ma quỷ của thế giới ? Muốn tìm thì tìm nguyên chủ , cô nhát gan đừng tới tìm cô.
Hu hu hu...
Sợ hãi, ...
Đối phương xong câu , càng tức giận hơn.
"Cô bạn thối tha, !"
"Cậu nhận ?"
"Cậu nữa, thành quỷ cũng bỏ qua cho !"
Nguyễn Minh Phù: ...
Cảnh tượng điên rồ quen thuộc .
Chính là Cố Ý Lâm.
Tạ Duyên Chiêu đến gần, khuôn mặt đó cũng hiện rõ.
Cố Ý Lâm xụ mặt, tràn đầy sự tức giận.
"Cậu đợi bao lâu mà còn ?"
Cô xắn tay áo lên, hung ác như cắn một miếng thịt của Nguyễn Minh Phù: " bóp c.h.ế.t cô gái vô lương tâm ."
Tạ Duyên Chiêu: ...
Anh cảm thấy lời cô gì đó sai, nhưng sai ở .
Nguyễn Minh Phù thấy cô , trong mắt đầy ngạc nhiên: "Sao tới đây?"
Chị em plastic gì, lặng lẽ tới.
Nhắc tới chuyện , oán khí Cố Ý Lâm bắt đầu tuôn trào.
Tạ Duyên Chiêu ho nhẹ, ngắt lời hai : "Đã muộn , chúng trong từ từ ."
Khi họ trong nhà.
Cố Ý Lâm ôm Vượng Tài trong lòng, vuốt khắp nó, vuốt lộ vẻ hung ác.
"Chết tiệt! Cậu đợi ở ngoài bao lâu ?"