----
“Đối với cô mà , so với Cố, thì tiểu đoàn trưởng Cố càng đáng giận hơn, nếu tiểu đoàn trưởng Cố là thể dựa dẫm , thì để như .”
Hồ Uyển Ninh cẩn thận suy nghĩ một chút.
“Em cũng đúng, nhưng với tình hình hiện tại của Hiểu Nguyệt, thì … khó?”
Kết hôn hai bao giờ bằng kết hôn một.
Sau khi Lý Hiểu Nguyệt ly hôn, cho dù quân đội thấy cô đáng thương, sắp xếp công việc cho cô , nhưng cô thể bao lâu. Hơn nữa, cùng chồng cũ ngẩng đầu cúi đầu gặp , hổ.
Hồ Uyển Ninh vẫn cảm thấy ly hôn thì hơn.
Chỉ cần tiễn chồng , thì hai thể sống yên .
“ , chị với chị Lâm ngày mai hái nấm, em ?”
“Đi !”
Hai mắt Cố Ý Lâm sáng ngời.
Là một cô nhóc ở thành phố, đừng hái nấm, ngay cả núi cô cũng từng leo qua. Hái nấm, thấy là chuyện vui, nhất định .
Ngẫm thời tiết mấy ngày nay Nguyễn Minh Phù đồng ý.
“Ngày mai thể hái nấm ?”
Hồ Uyển Ninh nghĩ nghĩ.
“Mấy nay trời mưa, chắc là sẽ , nấm giống rau củ, qua một đêm là đủ lớn .”
“Vậy , em sẽ chuẩn .”
“ đúng đúng.” Cố Ý Lâm ngứa ngáy khó nhịn
“Nghe núi còn trái cây dại, chúng mang theo một cái giỏ lớn mới .”
Trên núi chút rau dại đều hái sạch sẽ, chớ chi là trái cây dại.
Nguyễn Minh Phù đành lòng phá vỡ ảo tưởng của đứa nhóc , chỉ thương hại cô một cái.
Chậc chậc, ngây thơ quá~
…
Trong bệnh viện, tiểu đoàn trưởng Cố ghế hút thuốc, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt u sầu.
Từ khi Lý Hiểu Nguyệt bắt đầu sinh con, một việc gì hài lòng.
Khói thuốc lượn lờ mắt , tiểu đoàn trưởng Cố chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ Lý Hiểu Nguyệt khi nhắc tới ly hôn, lập tức thấy đau đớn khó chịu.
Anh duy trì một động tác, hồi lâu động tĩnh, giống như tượng điêu khắc tĩnh tọa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-308.html.]
Không bao lâu, mạnh mẽ lên, hướng tới phòng bệnh.
Lý Hiểu Nguyệt phẫu thuật xong, chuyển về phòng bệnh.
Bác sĩ dặn dò, sản phụ phẫu thuật xong, thể kích thích nữa.
Mấy ngày nay tiểu đoàn trưởng Cố luôn cố gắng ít xuất hiện mặt Lý Hiểu Nguyệt
Hắn xuống chiếc ghế bên cạnh, khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Hiểu Nguyệt với vẻ thất vọng trong mắt.
Anh cũng dám lên tiếng, sợ động tĩnh đánh thức cô.
Lý Hiểu Nguyệt vẫn tỉnh .
Mở mắt , lập tức thấy tiểu đoàn trưởng Cố.
Trong mắt cô mang theo sự hờ hững.
“Anh tới gì?”
Giọng hề cảm xúc, khiến trái tim tiểu đoàn trưởng Cố thắt .
Những ngày qua sống tệ. Quần áo giống như cải thìa khô, cằm mọc râu ria.
Mắt xanh đen, giống như là lâu nghỉ ngơi.
Anh nhếch môi nhưng cái gì.
Cuối cùng nhụt chí vùi ghế, bộ dáng đáng thương cực kỳ giống đứa trẻ sai chuyện.
“Hiểu Nguyệt, em…”
Lý Hiểu Nguyệt mặt , chỉ để cái ót với .
Lời dứt cứ như nuốt trở trong bụng.
Tiểu đoàn trưởng Cố cảm thấy thật khó, so với chiến trường còn khó hơn.
“Hiểu Nguyệt, em .”
Anh Lý Hiểu Nguyệt
“... Chúng cần ly hôn , con gái còn cần ba.”
Căn phòng yên tĩnh hồi lâu, lâu đến mức tiểu đoàn trưởng Cố cho rằng Lý Hiểu Nguyệt sẽ trả lời, cô .
“Anh còn đến con gái, từ lúc nó sinh , xem nó mấy , đút sữa cho nó , tã cho nó nào ?.”
Tiểu đoàn trưởng Cố gian nan mấp máy môi.
“Anh... vẫn luôn xử lý chuyện em và …”
“Kết quả ? Kết quả xử lý của ?!