----
Lý Hiểu Nguyệt kích động, chạm đến miệng vết thương cho cô hít một khí lạnh. tiểu đoàn trưởng Cố gấp đến độ lên, đưa tay đỡ lấy cô .
“Hiểu Nguyệt, em đau chỗ nào, gọi bác sĩ…”
“Tránh !”
Cô hất tay tiểu đoàn trưởng Cố , chịu đựng đau đớn.
“Cố Trường Dĩnh, em thất vọng quá .”
Những ngày Lý Hiểu Nguyệt suy nghĩ kỹ.
Thay vì phí tâm lực đấu pháp với bà già, còn bằng ly hôn. Như chị Nguyễn , luôn lối thoát. Có khổ mệt, cũng thoải mái hơn ở với bà già đó.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Lý Hiểu Nguyệt, Cố Trường Dĩnh sợ hãi.
Anh cầm lấy tay cô , khẩn cầu: “Hiểu Nguyệt, chúng ly hôn …”
“Không !.”
Lý Hiểu Nguyệt rút tay .
Đối lập với Cố Trường Dĩnh đau khổ cầu xin, bộ dạng lạnh lùng của Lý Hiểu Nguyệt, đúng là lạnh nhạt.
ai trách cô .
Hai vợ đối diện giường thấy chồng Lý Hiểu Nguyệt như thế, lập tức cảm thấy chồng mi thanh mục tú. Hai ngày gần đây, hòa hợp với chồng. Ngay cả thói quen họ, cũng thuận mắt.
Khuôn mặt Cố Trường Dĩnh trắng bệch: “Hiểu Nguyệt…”
Hai mắt cô cũng ửng đỏ, đầu nữa.
“Hiểu Nguyệt, chúng ly hôn ?”
Cố trưởng Dĩnh hoảng hốt: “Lát nữa sẽ bảo về quê, hai sẽ sống yên, cần ly hôn ?.”
Cố Trường Dĩnh mới là gặp yêu Lý Hiểu Nguyệt.
Không cô rời Cố Trường Dĩnh, mà là rời Lý Hiểu Nguyệt.
Lý Hiểu Nguyệt nhắm mắt , gì.
Cố Trường Dĩnh còn cái gì đó để cứu vãn trái tim của cô, bác gái khuyên can ngăn cản.
“Đứa nhóc , Hiểu Nguyệt đang nổi nóng, nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Lời bác gái vô cùng thấm thía.
“Còn mau xử lý chuyện khác, đợi đến khi Hiểu Nguyệt tỉnh , chừng nó nghĩ thông .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-309.html.]
“Cô phẫu thuật xong, thể còn yếu, đừng kích thích cô nữa.”
Cái …
Cố Trường Dĩnh chút do dự.
“Không, , bác gái đúng.”
Anh con gái ốm yếu, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, móc vài tờ tiền dúi tay bác gái.
“Thím, phiền thím chăm sóc cô nhiều một chút, cho cô ăn ngon.”
Cố Trường Dĩnh chút nỡ Lý Hiểu Nguyệt, mím môi: “Cháu... cháu đây.”
Lý Hiểu Nguyệt vẫn phản ứng.
Cố Trường Dĩnh mang theo thất vọng, lúc mới sải bước rời .
“Này…”
Bác gái tiền trong tay, đang gọi nhưng nhanh thấy bóng dáng.
Cố Trường Dĩnh nhét cho bà năm tệ.
Còn mới tinh, mượn ở .
Một khoản tiền lớn như , bác gái lấy cũng , lấy cũng .
Lý Hiểu Nguyệt giống như bác gái đang khó xử, : “Thím, thím cứ cầm . Mấy ngày nay cũng nhờ thím chăm sóc, nếu cháu thật sự nên cái gì bây giờ.”
“Vậy .”
Bác gái cất tiền xong mới tới.
“Hiểu Nguyệt, bây giờ cháu thế nào , khoẻ hơn , uống nước .”
Cô lắc đầu, xoay dậy. phẫu thuật xong, vết thương còn lành, động đau thấu tim. Cái trán trắng nõn của Lý Hiểu Nguyệt toát mồ hôi nhỏ, bác gái thấy thế vội vàng nắm tay.
Ngay đó, rót cho cô một ly nước ấm.
Lúc bác gái mới xuống ghế, “Cháu , con đừng bướng như thế.”
Lý Hiểu Nguyệt trong miệng phát đắng.
“Hiểu Nguyệt, thím khuyên một câu, một tí nữa là , con đừng cứng đầu nữa.”
Bác gái tiếp tục mở miệng: “Lần con bảo nó đưa bà già về quê, đó con sống thật với nó là .”
“Cháu , thím cháu khổ, nhưng mà phụ nữ chúng , ai mà khổ chứ.”
Lý Hiểu Nguyệt yên lặng , trả lời.