----
Tạ Duyên Chiêu để ý, chỉ ôm chặt trong lòng, ngón tay khẽ vuốt đôi môi đỏ mọng của cô: “Họ đến kiếm chuyện với em ?”.
Nguyễn Minh Phù đẩy tay .
“Anh đắn một chút, em đang chính sự với .”
“Được.”
Trong mắt Tạ Duyên Chiêu mang theo ý , thu đôi tay đang loạn , nhưng vẫn ôm cô.
“Nói như , tố cáo em thật hả?.”
Phù!
Đám đúng là mắt hạn hẹp.
Sinh ở thời đại xem như bọn họ may mắn, qua năm sáu mươi năm nữa, chắc chắn chỉ nước độc thôi.
“A”
Tạ Duyên Chiêu chút tập trung.
“Không cần để trong lòng mấy lời đó.”
Nguyễn Minh Phù kéo tay bên hông , dậy.
“Tại họ cãi với vợ, họ đến tìm để tố cáo em, hả.”
Càng càng giận, mắt thấy Tạ Duyên Chiêu đưa tay tới, Nguyễn Minh Phù vỗ một cái.
“Anh cũng thứ !”
Tạ Duyên Chiêu: “...”
Anh chút mơ hồ, hiểu lửa giận lan đến bên .
“Đàn ông các đều thứ .” Nguyễn Minh Phù giãy dụa xuống giường, Tạ Duyên Chiêu bắt . Cô cực kỳ tức giận, vỗ vỗ cánh tay : “Đồ đàn ông thối tha, mau buông !”
Đàn ông thối tha?!
Tạ Duyên Chiêu nheo hai mắt , gắt gao áp chế Nguyễn Minh Phù đang giãy dụa.
“Anh thứ hả?.”
Nguyễn Minh Phù: “...”
Quả nhiên, tên áp chế cô thì vô cùng đơn giản. Nguyễn Minh Phù giật giật, phát hiện cả chỉ thể động đậy mấy ngón tay.
Nguyễn Minh Phù: “...”
“Anh buông em .”
Ánh mắt Tạ Duyên Chiêu nguy hiểm cô: “Em còn trả lời .”
“...Anh , ?”
Tạ Duyên Chiêu: “...”
Anh hoài nghi Nguyễn Minh Phù nhân cơ hội mắng .
Nói như ... thì thể buông tha cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-311.html.]
Đêm đó, Nguyễn Minh Phù mới thế nào là sự giày vò thực sự. Phòng bên cạnh còn Cố Ý Lâm đang ngủ, cô sợ âm thanh, chỉ thể cắn chặt môi . Cô cũng là một thể nhẫn nhịn, nhưng môi vẫn dấu răng vô cùng sâu.
Đến cuối cùng, trời gần sáng.
Tên đàn ông còn dừng Nguyễn Minh Phù tức giận cắn mạnh cánh tay .
Tên nam nhân da đồng cốt sắt, cô cũng sức lực gì, cắn một cái như hôn nhẹ, đối phương càng sức.
Nguyễn Minh Phù: “...”
Sau đó, cô ngủ lúc nào cũng . Ngày hôm tỉnh , trời sáng. Nguyễn Minh Phù cử động một cái cảm thấy đau xót cả .
Aaa!!!
Ly hôn, nhất định ly hôn.
Cuộc sống cách nào chịu đựng .
Nếu lúc Tạ Duyên Chiêu đang mặt cô, thì cô nhất định cắn bay một miếng thịt.
Thay quần áo xong , Cố Duyên Chiêu khỏi nhà.
Cố Ý Lâm sô pha hờn dỗi, thấy Nguyễn Minh Phù tới lập tức cáo trạng.
“Cậu tỉnh , chồng quá đáng thế nào , trứng luộc hôm qua đem hết, chừa cho một quả nào.”
Chồng bạn keo kiệt quá.
Lát nữa cô mang về hai mươi, , năm mươi, , một trăm quả, xem cướp thế nào.
Nguyễn Minh Phù hít sâu một .
Coi như còn lương tâm, để đồ ăn sáng cho cô.
Cố Ý Lâm thấy Nguyễn Minh Phù gì, đầu thấy dấu vết môi cô, hỏi: “Miệng ?”
Nguyễn Minh Phù: “...”
Hôm qua thô bạo quá, cô cắn môi.
thể : “Chắc là lột da chết, chuyện gì xảy , nhổ m.á.u .”
Cũng cô bạn tin .
“Cũng hẳn, gió cát ở đây lớn quá.”
Cố Ý Lâm sờ sờ mặt : “Cảm giác ở chỗ vài ngày, da của tớ cũng nứt hết .”
Lo lắng dư thừa .
Cũng đúng, cô bạn của cô vô tri quá nào để ý mấy cái .
Nguyễn Minh Phù vội cúi đầu, bắt đầu ăn.
. . .
Giống như yêu tinh hút sinh khí của con , Tạ Duyên Chiêu thần thái sáng láng, gặp cứ .
Khiến cho cho rằng hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây.
Trong phòng, Hứa Chư đang nhét trứng gà miệng, một bên gật đầu.
“Đừng , đừng nữa.”