----
Bảo mẫu lộ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng cực kỳ mỉa mai.
Chung chăn chung gối hơn mười năm, bà thể rõ Tạ tư lệnh đang giận thật giận giả.
Tuy rằng Tạ tư lệnh trông vẻ đang nổi trận lôi đình, nhưng đáy mắt nửa phần tức giận.
Bảo mẫu rõ ràng, mấy năm nay Tạ tư lệnh luôn nhớ mong đến đứa con , chỉ là ngại mất thể diện.
Rốt cuộc vẫn con của ...
Bảo mẫu nhịn đưa tay xoa bụng của , đáy mắt chợt lóe lên vẻ hung ác, trong miệng lời mật ngọt.
"Là cha con thể giận mãi , qua vài năm nữa khi Duyên Chiêu cha cũng sẽ hiểu khổ tâm của ông thôi..."
Bà rộ lên vô cùng dịu dàng: "Lão Tạ, cùng với ông."
“Chuyện , chuyện …”
" xa ông."
Bảo mẫu dịu dàng, thấy vẻ mặt Tạ tư lệnh tán thành bà :
"Chúng ở bên hơn mười năm, bao giờ rời xa ông . chỉ ở bên ông, cho dù xa đến cũng theo."
Mẹ Trương trong bếp: "Uệ…”
Lòng trắng sắp trợn lên trời luôn .
Vẻ mặt Tạ tư lệnh cảm động.
Ông nắm lấy tay bảo mẫu: "Mấy năm nay may mà bà ở bên cạnh .”
Bảo mẫu chỉ mỉm .
“Chỉ là... Tính tình của Duyên Chiêu bà cũng mà, sợ bà sẽ chịu thiệt thòi đó.”
“Chỉ cần thể ở bên ông, tủi nhục gì cũng chịu.”
Tạ tư lệnh càng cảm động.
Tạ Ngâm ở bên cạnh thì đến ngây , thủ đoạn thu phục đàn ông của cô thật lợi hại, cô cũng học hỏi mới !
"Vừa , gần đây tổ chức điều Uyển Thành xử lý công việc"
Tạ tư lệnh : "Đến lúc đó, bà cùng ."
Bảo mẫu: “...”
Công vụ gì chứ, chỉ sợ là do ông sốt ruột, mới xin tổ chức điều .
Bà khẽ rùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-316.html.]
May mắn là bản tay phục kích , nếu thật sự để Tạ tư lệnh một , Tạ Duyên Chiêu lôi kéo, đến lúc đó hai con bọn họ còn những tháng ngày như .
Nghĩ đến đây, bảo mẫu khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ba, con cũng , ba và đừng hòng bỏ con .”
Tạ Ngâm bĩu môi, nũng nắm lấy tay Tạ tư lệnh lắc qua lắc .
Tạ tư lệnh cảm giác cả lắc đến sắp ảo giác luôn .
“Được , đưa theo con đưa theo con, tiểu tổ tông của ba đừng lắc nữa mà.”
“Con ngay mà, ba là nhất.”
Vẻ mặt Tạ Ngâm tràn đầy vui mừng tựa bên Tạ tư lệnh, lén lún trao đổi ánh mắt với bảo mẫu.
…
"Nấm , nấm ?"
Cố Ý Lâm khom lưng, cầm cành cây tìm tới tìm lui trong rừng đầy lá rụng, nhưng vẫn nhặt một cái nào.
Nửa giờ trôi qua, giỏ của cô vẫn trống .
"Cậu gọi nữa cũng chẳng cây nấm nào xuất hiện .”
Hồ Uyển Ninh xách giỏ, buồn cô .
Cố Ý Lâm đưa đầu về phía rổ của Hồ Uyển Ninh.
Lại thấy trong chiếc giỏ nho nhỏ của cô nửa giỏ nấm, mỗi cái đều lớn gần bằng cả bàn tay cô. Trông , một còn màu đỏ tươi mới.
Cô vô cùng ghen tị.
Tại khác thể nhặt nấm, chỉ cô là nhặt chứ.
Chẳng lẽ nhân phẩm của cô ?
“Chị dâu, cách nào nhặt nấm , mau dạy cho em với.”
Mắt thấy trong giỏ của bạn chứa ít, Cố Ý Lâm càng thêm sốt ruột.
“Nhặt nấm thì cách gì chứ.”
Hồ Uyển Ninh phất tay :
“Em xem lá rụng xem chỗ nào nhô lên . Lại xem thử những bụi cỏ rậm rạp xung quanh một chút. Những chỗ khác, cũng chỉ thể dùng mắt mà .”
“Sao cơ?”
“Đây mà là cách gì chứ?”
Cố Ý Lâm buồn bực tìm nấm, Nguyễn Minh Phù ở bên một rổ một rổ, thật sự là bùng nổ may mắn.
Nhiều đến mức khiến cô chán ngấy. Cuối cùng, những cái lớn cô đều cần.