----
Gần đây Nguyễn Minh Phù và Hồ Uyển Ninh đang học may quần áo, những mảnh vải vụn vứt thật đáng tiếc, cô dứt khoát khâu , chỉ tiếc vải nhiều.
Bây giờ mặc cho bé vặn.
Thiết Trụ việc chăm chỉ, nhổ cỏ cũng nhanh.
Nguyễn Minh Phù mới trong chốc lát, cỏ trong vườn rau hơn phân nửa, còn nhanh hơn cô và Cố Ý Lâm nhổ nhiều.
“ !”
Mắt Nguyễn Minh Phù chợt lóe lên.
Loại công việc rườm rà thương tay , cô sẽ giao cho Thiết Trụ.
Cô thật đúng là thiên tài!
"Thiết Trụ, cháu tới nhà dì giúp dì việc."
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ. “Dì cung cấp cho cháu một ngày ba bữa, thế nào?"
Hai mắt Thiết Trụ hai mắt sáng ngời, thế còn hơn là giúp thím Lưu việc.
Hôm nay thím Lưu giữ chặt bé, việc thì cho bé .
Cậu bé đến bây giờ mới xong công việc, giờ cơm cũng bỏ lỡ...... Từ sáng sớm đói đến tận bây giờ.
Ánh mắt Thiết Trụ Nguyễn Minh Phù rơi thẳng chiếc bánh bao trong tay cô, cô đưa qua.
“Đây, ăn .”
Thiết Trụ mím môi, do dự một lát vẫn nhận lấy. Cầm bánh bao ăn như hổ đói, bộ dáng khiến Cố Ý Lâm khẽ nhíu mày.
“Ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.”
“Thôi bỏ ."
Nguyễn Minh Phù . “Mình rót cho bé ly nước.”
Khi Thiết Trụ nhận lấy nước liền .
“Cảm ơn dì.”
Cậu bé một ăn ba cái bánh bao, hẳn là đói đến vô cùng.
Sau khi ăn no, Thiết Trụ càng lực, việc nhanh hơn. Có lẽ vì cảm ơn dì Nguyễn Minh Phù, lâu cỏ trong ruộng dọn sạch sẽ.
Không cỏ dại chướng mắt, Nguyễn Minh Phù những củ cải sắp xếp chỉnh tề thuận mắt hơn hẳn.
“Thiết Trụ giỏi lắm.”
Cố Ý Lâm thật sự cảm thấy vui vẻ.
Cô việc với bạn cả buổi trưa, cũng bằng hai ba tiếng đồng hồ , mà còn là nhỏ.
“Trụ Tử, bộ quần áo cho cháu.”
Thiết Trụ , đầu lắc nhanh.
“Dì, cháu thể nhận.”
Cho bánh bao là đủ .
Quần áo đắt, bé xứng mặc quần áo mới......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-337.html.]
Nguyễn Minh Phù cũng hiểu suy nghĩ của bé, tức giận :
"Bảo cháu cầm thì cứ cầm, kích thước ngoài cháu còn ai thể mặc, nhanh lên.”
Thiết Trụ thoáng qua.
Do dự một chút liền Nguyễn Minh Phù nhét trong ngực.
“Cầm lấy, cầm lấy.”
Thiết Trụ quần áo mới trong ngực, ngửi mùi vải mà lòng vui sướng.
Giọng nhỏ như muỗi: "... Cảm ơn dì.”
“Thiết Trụ, cháu còn ăn bánh bao ?”
Cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ cái bụng ăn đến tròn xoe của .
Lớn như , đây là đầu tiên ăn no căng.
ba bé thể quá tham lam.
Thiết Trụ lắc đầu.
“Không ăn nữa, cảm ơn dì.”
“Chị dâu Nguyễn, chị ở đó ?”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Thật sự mỗi cách gọi cô cảm thấy lớn tuổi...
Cô về phía ở cửa. “Cô là?"
“Em là cháu gái của Lý sư trưởng, Lý Tú Tú.”
Người tới mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt hai b.í.m tóc đen nhánh bóng loáng. Bộ dáng thanh tú tươi , tuyệt giống như trong lời Tạ Duyên Chiêu miêu tả là đầu óc bệnh.
Ánh mắt cô mang ý ở cửa, cực kỳ giống sinh viên năm nhất sáu mươi năm .
Nguyễn Minh Phù chút khó hiểu, nhưng tới là khách thể đuổi.
“Đồng chí Lý đừng khách khí, .”
Lúc cô mới thấy trong tay Lý Tú Tú còn xách đồ.
Cô vẻ chừng mực.
“Bà nội chị thích ăn cá, hôm nay ông nội câu cá, cùng chú Ngô câu ít. Tiện đường em đưa tới cho chị."
“...... Là như .”
Nguyễn Minh Phù thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng đối phương đến tìm hiểu tình hình địch, hóa chỉ là đưa cá.
“Cô , lấy thùng.”
Lý Tú Tú quy củ trong nhà, ánh mắt loạn.
Cô buông đồ vật trong tay xuống, cụp mắt, đang suy nghĩ gì.
Nguyễn Minh Phù cầm thùng tới liền thấy bộ dạng của cô .
Cá lớn, một con cá trắm cỏ một cân rưỡi.
Còn mấy con cá trích to bằng bàn tay, nấu canh sẽ ngon.