----
Bà Loan gõ đầu Nguyễn Minh Phù, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Người mang cả quà đến tận cửa, gì quá đáng thì xù lông lên gì. Mẹ cũng dạy con như còn gì?"
Nguyễn Minh Phù ấm ức ôm đầu .
Nói thì cứ , động tay động chân.
“Con tin là bà đang chuyện kết hôn của trai.”
Bà Loan trợn mắt trắng bệch.
Bà giơ tay lên, Nguyễn Minh Phù tưởng bà động thủ, nhanh chóng ngửa .
“Anh con sắp già , quả thật cũng nên tìm yêu, suy nghĩ đến chuyện kết hôn còn gì. Mọi đều giới thiệu để con gặp nhiều cũng , đỡ mất thời gian. Còn hơn mãi vẫn là một con ch.ó độc .”
Cả ngày nhởn nhơ mặt bà.
Phiền mắt!
Nguyễn Minh Phù dám tin bà Loan: "Vì mà bán trai ?"
Bà Loan tức giận nhéo tai cô.
“Bán cái gì, rao bán cái gì? Nói linh linh tinh.”
"Hôm nay chuyện vui vẻ với bà như . Nếu ngày mai bà dẫn con gái tới đây, xem con thích ?"
Lần gặp Lý Tú Tú, cô cảm thấy cô là một bình thường. Tạ Duyên Chiêu cô tổn thương nên Nguyễn Minh Phù cũng rõ. một điều là cô hy vọng Kỳ Dương Diễm và Lý Tú Tú qua gì.
Bà Loan: "......”
Bà giơ tay lên, Nguyễn Minh Phù liền ôm đầu cảnh giác bà.
"Ai khi gặp nhất định sẽ kết hôn? Tương lai nhiều cơ hội như , từ chối?"
Bà Loan xem trong đầu cô con gái của bà chứa cái gì.
"Thằng nhóc Tiểu Tạ quá nuông chiều con khiến con chẳng cái đức hạnh gì cả. Con tự xem xem bây giờ con nghĩ cái gì liền cái đó khác gì đứa ngốc ?"
Nguyễn Minh Phù: "......”
Nghiệp chướng!
Bà Loan nhéo tai cô, Nguyễn Minh Phù vội vàng cầu xin tha thứ.
"Mẹ... , con sai , con thật sự sai ..."
"Muộn ." Bà Loan dễ dàng áp chế Nguyễn Minh Phù: "Từ ngày mai bắt đầu nghiêm túc học với !"
……
Diệp Thu mang quà đáp lễ của bà Loan vui vẻ về nhà.
Vừa lúc Lý Kiến Quốc ở nhà, thấy điệu bộ của bà, : "Hôm nay vui vẻ như , nhặt tiền ?”
“Còn vui hơn nhặt tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-382.html.]
“Hả?”
“ tìm cho con gái một con rể quý.”
“Phốc......”
Ông đang uống nước tin , cũng may sặc chết.
“Cái gì?!”
Diệp Thu thái độ của ông chọc tức, tức giận ông.
“Ông điếc ?”
"Quên mất..."
"Lần bà và con gái cãi kịch liệt như , bây giờ giới thiệu cho nó ?"
Từ cãi , Diệp Thu im lặng nhiều, Lý Kiến Quốc cho rằng bà bỏ cuộc, ai ngờ đổi gì cả.
"Không . Bà quên tính tình con gái chúng ?"
"Lần là khác, khẳng định nó chắc chắn sẽ đồng ý."
Diệp Thu tràn đầy tự tin, : "Ông gọi con gái ông về, nhanh lên."
“ .”
Thật sự đau đầu!
Hai con nhà cãi một trận lớn, bây giờ thì ai thèm quan tâm đến ai, bây giờ nhờ ông tay.
"Không thì đường ngủ."
Diệp Thu đặt bánh táo lên bàn: "Nhiệm vụ thành thì ông cũng đừng coi là vợ ông."
Lý Kiến Quốc:“……”
Đang thêm, đột nhiên ngửi mùi thơm. Ông hít hà, tầm mắt rơi xuống bao bánh táo .
Mở lớp giấy gói bên ngoài , mùi thơm tỏa càng nồng.
Lý Kiến Quốc thể chờ đợi mà bẻ một chút bỏ trong miệng, nhấm nhám, đó hai mắt sáng ngời. Ngay khi ông cầm lấy một miếng bánh táo, một đôi tay chăm sóc kỹ càng đẩy .
“Ông gọi con gái về thì đừng ăn đồ của .”
Lý Kiến Quốc nuốt một ngụm nước miếng.
"Đi, là chứ gì?"
Diệp Thu hài lòng, : " cũng cho nó mà thôi.”
Hơn nữa, đối phương ưu tú như , bà còn sợ Lý Tú Tú xứng với .
Hết tới khác con nhóc đàng ghét , còn nhận sự quan tâm của bà!
Chẳng qua là con gái ruột chứ nếu là khác còn lâu bà mới quan tâm!
Gần chân núi một con sông chảy từ núi xuống.