----
Cô chuyện gì gây sự phẫn nộ cho dân tình mà các quân tẩu của cả một tòa nhà khiếu nại
Dường như Nguyễn Minh Phù hỏi gì, Hồ Uyển Ninh lắc đầu.
"Chuyện cụ thể thì cũng rõ lắm. Hình như là vì đánh với ai đấy thì ."
Nguyễn Minh Phù gật đầu, hỏi nhiều.
Cô đưa Hồ Uyển Ninh đến một gian đồ lặt vặt thu dọn, mở một cái túi , lấy bông vải mềm mại bên trong .
“Chị dâu, chị xem, đều cán qua, mềm mại.”
Hồ Uyển Ninh chạm tay đống bông.
Cảm giác sự khô ráo và bồng bềnh đặc trưng của sợi bông vải.
“Chất lượng , đây là đầu tiên chịnhìn thấy bông như .”
Nguyễn Minh Phù vỗ vỗ túi: "Một túi đủ ? Không đủ, bên cạnh còn nữa.”
May mà Kỳ Dương Diễm vệ sĩ, nếu thể vận chuyển về.
"Đủ đủ ."
Hồ Uyển Ninh sự ngang ngược của cô dọa nhảy dựng: "Cần gì nhiều như , nửa túi là đủ . Cũng chỉ hai cái áo bông, cần bao nhiêu bông vải."
“Em đó, em mới nhiều một chút.”
Nguyễn Minh Phù và Tạ Duyên Chiêu năm nay mới kết hôn, gì cả. Không chăn bông dày nên may một cái, cần nhiều bông hơn.
Cô cũng thể hiểu chuyện như .
“Chị dâu cần khách sáo với em, cha em mang cho em nhiều lắm.”
Những gì Hồ Uyển Ninh nghĩ đến, ba Nguyễn và bà Loan còn nghĩ sâu hơn.
"Không cần mà, cần thật..."
Thấy thái độ kiên quyết của cô , Nguyễn Minh Phù lúc mới thôi.
……
Keng keng......
Sáng sớm, Nguyễn Minh Phù phòng bên cạnh đánh thức. Cô nhíu chặt đôi mày xinh , trở trong lòng Tạ Duyên Chiêu.
Nghe tiếng vang truyền đến lỗ tai, cô vục dậy tìm tính sổ, Tạ Duyên Chiêu bắt : "Em đấy?”
“Tìm tính sổ!”
Cô câu đó một cách hùng hổ như trả thù.
Tạ Duyên Chiêu hít sâu một , xoa đầu cô: "Anh cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-387.html.]
Nguyễn Minh Phù đầu .
Thấy mặc áo khoác thẳng ngoài.
Trời còn sớm, bên ngoài sương mù mênh mông, bãi cỏ còn vương bọt nước. Có thể tưởng tượng , giờ sớm như thế nào. Nguyễn Minh Phù còn thể ngủ , tựa cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nhà Vương Mạn Mạn.
Không cô uống nhầm thuốc là đang phá nhà, mấy ngày nay động tĩnh lớn đến mức bên cũng thể thấy.
Còn cứ canh năm sáu giờ sáng, lúc đang ngủ, ai thể chịu sự tra tấn như chứ.
Phiền chết!
Nguyễn Minh Phù hít sâu một .
Rốt cục cô hiểu vì quân tẩu cả tòa nhà đều trách cứ Vương Mạn Mạn bắt cô dọn .
Không bao lâu, hình cao lớn của Tạ Duyên Chiêu xuất hiện ở cửa nhà đối phương, cũng cái gì dù âm thanh nhỏ nhiều.
Lúc Nguyễn Minh Phù mới thở phào nhẹ nhõm, một nữa thẳng lưng.
Tạ Duyên Chiêu trở về liền thấy cô mở to đôi mắt trần nhà.
“Được ." Anh lên giường một nữa, ôm cô trong ngực: " Ngủ .”
Cô ngủ nữa.
Nguyễn Minh Phù vùi mặt n.g.ự.c : "Phiền quá~”
Anh thuận thế ôm chặt cô.
“Anh hỏi tiểu đoàn trưởng Kiều, hôm nay là ngày cuối cùng , sẽ bao giờ phiền đến em nữa.”
Nguyễn Minh Phù hừ lạnh một tiếng.
Muốn chửi thề nhưng nghĩ đến công việc.
"Chị dâu cuối năm về quê, năm nay chúng ?"
Anh trở mặt với Tạ tư lệnh, hơn mười năm về nhà đó.
Tất nhiên, Nguyễn Minh Phù càng mặt thối của hai con . Tính tính , chỉ thể trở về Hồng Kông.
ngẫm , hình như cảnh của cũng khác ở rể là bao.
"Em , chúng sẽ đó."
Nguyễn Minh Phù , toe toét.
“Ngủ thêm chút nữa ." Tạ Duyên Chiêu vươn bàn tay to, che khuất hai mắt Nguyễn Minh Phù: " Anh ở bên em.”
Có lẽ là giọng của Tạ Duyên Chiêu tác dụng, cô cứ thế ngủ . Đến khi tỉnh , bên giường trống . Mọi cũng gần hết, chỉ còn bà Loan dường như đang đợi cô.
“Sao con ngủ thẳng đến tối mới dậy?”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Vẫn là giọng điệu mỉa mai .