Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 428

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:27:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Ông Nguyễn lau nước mắt: "Vậy... con với ba ..."

Ông còn xong bà Loan đá một cái.

"Ông vớ vẩn cái gì ?"

Con gái lấy chồng , thể theo ba ?

Ông Nguyễn cảm thấy uất ức, nhưng gì.

"Ba, là ba ở nhé?"

Ông Nguyễn: "…"

Hừ!

Nhìn thấy ông Nguyễn do dự, Nguyễn Minh Phù vẫn hiểu ý của ông.

Thông thường con gái sẽ là bảo bối quý giá nhất của ba, nhưng đối với ông Nguyễn thì ước mơ xây dựng đất nước hùng mạnh vẫn quan trọng hơn.

Trời ơi!

Xe tới, Tạ Duyên Chiêu xách hành lý của ông Nguyễn và bà Loan lên xe. Nguyễn Minh Phù theo , lượt thu dọn hết đống hành lý.

Lúc cô mới nhận rằng ba thực sự rời .

Nguyễn Minh Phù rơm rớm nước mắt, cô đầu .

"Mẹ, tiền cho ."

Giống như Kỳ Dương Diễm, cô cũng lấy một cuốn sổ tiết kiệm.

"Tự giữ lấy mà dùng ." Bà Loan  nhận: "Anh trai con cho chúng nhiều , con cần đưa cho ."

Nguyễn Minh Phù: "... Anh đưa phần của , còn đây là tấm lòng của con!"

Vừa , cô tức giận dúi cuốn sổ tiết kiệm tay Bà Loan .

Những xung quanh dùng ánh mắt tò mò về phía bọn họ.

Kỳ Dương Diễm chuẩn cho ông Nguyễn và bà Loan một chiếc xe giường , những năm gần đây loại xe giường chỉ dành riêng cho cán bộ.

"Ba, , đồ ăn ở trong túi ."

Kỳ Dương Diễm sợ họ tìm thấy, chỉ mấy chiếc túi, dặn dò hết cái tới cái khác.

"Chị sẽ chăm sóc cho cô chú." Loan Dung nắm lấy tay Nguyễn Minh Phù: "Em họ yên tâm, chị ở đây."

Nguyễn Minh Phù gật đầu: "Khi nào đến đó nhớ gọi cho em nhé…"

Tiếng chuông vang lên, đây cũng chính là tín hiệu thúc giục lên xe.

Nguyễn Minh Phù lưu luyến bọn họ: 'Vậy con nhé?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-428.html.]

"Đi ."

"Con thật đây."

Bà Loan: "…Cút!"

Cũng may Tạ Duyên Chiêu kịp thời kéo Nguyễn Minh Phù rời , nếu như để cô lời , e rằng sẽ ầm ĩ một trận.

Không lâu , đoàn tàu bắt đầu khởi hành.

Nguyễn Minh Phù đoàn tàu đang chậm rãi di chuyển, trong lòng chút chán nản.

"Đi nào."

Trên xe, ông Nguyễn giật lấy cuốn sổ tiết kiệm tay bà Loan mở . Số tiền đương nhiên thể bì so với tiền Kỳ Dương Diễm đưa, nhưng ông Nguyễn vẫn cảm thấy sống mũi cay cay.

"Bà xã ơi… Con gái chúng lớn khôn ."

Ông Nguyễn kiềm chế cảm xúc, lao vòng tay bà Loan: "Con bé đưa tiền cho ba ... Phải trải qua nhiều chuyện mới thể hiểu đạo lý ..."

Trong đầu bà Loan là dấu chấm hỏi.

Ông Nguyễn ôm chặt, bà thể thoát .

"Ô ô ô..Bà xã, con gái của chúng thật đáng thương..."

Ông Nguyễn cuốn sổ tiết kiệm trong tay mà rưng rưng nước mắt, càng lớn hơn.

"Không , cố gắng kiếm thật nhiều tiền để cho con gái của chúng một cuộc sống thật thoải mái... Ôi con gái của ..."

Bà Loan: "…"

Bây giờ chỉ một bà mang đầy dấu chấm hỏi, mà ngay cả những hành khách khác cũng nhịn chằm chằm ông Nguyễn.

Bà Loan: "…"

Thật sự là mất hết mặt mũi!

Lúc Nguyễn Minh Phù trở gia thuộc viện, sân vắng lặng, cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Vượng Tài nhiệt tình chạy tới, xổm chân cô, để lộ cái bụng trắng nõn mềm mại của .

Nó cọ đuôi chân cô, lè cái lưỡi màu hồng chớp mắt.

...Ai thể chống sự dễ thương ?

Nguyễn Minh Phù vuốt ve Vượng Tài một hồi.

Sau khi tiễn ông Nguyễn, bà Loan và Cố Ý Lâm , cả ngày Nguyễn Minh Phù đều trong trạng thái ủ rũ. Cũng may là qua ngày hôm thể lấy tinh thần.

Hôm nay cô dậy sớm, nhưng Tạ Duyên Chiêu còn dậy sớm hơn cả cô, lúc đang ở trong phòng bếp chuẩn bữa sáng.

"Sắp xong ."

Sau khi bà Loan mắng, cô còn đủ can đảm để chờ nấu sẵn cho ăn như lúc nữa.

Nguyễn Minh Phù buộc tóc lên, : "Để em giúp ."

Loading...