----
Hứa Chư an ủi Nguyễn Minh Phù: "Em dâu, nên lo lắng mà loạn. hiểu rõ lão Tạ, nhất định sẽ ."
“ .”
Nguyễn Minh Phù gật đầu, lập tức nhớ tới tai họa của tư lệnh Tạ.
“Hiện tại, tư lệnh Tạ tỉnh ?”
Hứa Chư lắc đầu.
Ánh đèn lờ mờ trong phòng khách chiếu lên mặt , khiến mặt Hứa Chư tối tăm rõ.
“Lão Tạ một ba như , thật là......”
Mặc dù Hồ Uyển Ninh xong câu , nhưng ý của cô biểu đạt rõ ràng.
"Em dâu, nếu lão Hứa như thì nhất định lão Tạ sẽ ."
Cô vỗ vỗ tay Nguyễn Minh Phù: "Em cần lo lắng. Mấy ngày nữa cứ yên tâm ở nhà chờ tin thôi."
Nguyễn Minh Phù gật đầu: "Chị dâu, đêm cũng khuya , hai mau về nghỉ ngơi .”
“Để lão Hứa về thôi." Hồ Uyển Ninh một cái: "Hôm nay chị ở với em.”
Hứa Chư: "......”
Vợ cũng quyết định , còn thể gì nữa?
Cuối cùng, Hứa Chư trong gió lạnh xào xạc căn phòng tắt đèn tối đen, một ấm ức rời .
Mặc dù Nguyễn Minh Phù cũng lo lắng, nhưng chỉ tra hỏi Tạ Duyên Chiêu theo thông lệ, nên sự căng thẳng lo âu trong lòng rốt cuộc cũng tan biến. Cuộc sống của cô hai ngày nay khác nhiều so với bình thường, nhưng mà Hồ Uyển Ninh lo lắng cho cô nên thường xuyên đến chuyện với cô.
Hôm nay, chị dâu Lâm, chị dâu Vương, Lý Hương Lan, Hà Thúy Hương và Lý Hiểu Nguyệt nhà bên cạnh cũng mang theo con nhỏ tới chơi.
Nhìn con của Lý Hiểu Nguyệt, Nguyễn Minh Phù tò mò tới.
"Trông cô bé lớn lên nhiều nhỉ, giống như những gì thấy trong bệnh viện."
“Em bé chính là như ." Chị Lâm lớn tuổi nhất, cũng nhiều kinh nghiệm nhất: "Mỗi ngày một khác. Sau em sinh con thì sẽ .”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Ghê , chuyện cũng thể lái đến chuyện khuyến khích sinh con ư.
"Trông nó đáng yêu thật đấy." Chị Vương ngó qua: "Chắc chắn khi trưởng thành cũng là một từ trong trứng nước. Đến lúc đó, cửa nhà cô sẽ giẫm nát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-443.html.]
Nụ mặt Lý Hiểu Nguyệt càng lộ vẻ hạnh phúc.
“Em nghĩ xa như , chỉ cần con bé bình an là đủ .”
"Nói đúng."
Chị Lâm xúc động: "Hai đứa con đầu của chị tiền đồ thì ích lợi gì, quanh năm suốt tháng ở bên cạnh. Chị còn lo lắng, sợ chúng đói khát..."
Chị Vương gật đầu: "Thế vẫn , nếu tham gia quân ngũ, chiến trường. Không sống c.h.ế.t thế nào mới khiến khốn khổ.”
“Ha ha, chuyện con cái nữa."
Chị Lâm khoát tay: " sợ cứ nghĩ lung tung thì lão Lưu mắng ngớ ngẩn.”
Nghe , tất cả phì .
Nguyễn Minh Phù dựa ghế.
Lâu lắm hôm nay mới chút nắng.
Cô lấy tay che thì ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ.
“ , trồng nhiều rau chân vịt." Chị dâu Vương Nguyễn Minh Phù: "Lát nữa hái chút cho cô một ít ăn thử.”
“Vậy em sẽ khách sáo ạ.”
Chị dâu Vương nở nụ : " thích cách cô khách sáo với khác.”
"... Ba chồng ở bệnh viện nhiều ngày như , còn vui vẻ ở đó !"
Một giọng chói tai truyền đến, về phía chuyện.
Lại thấy trong sân nhà hàng xóm Vương Mạn Mạn.
Một phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc. Xung quanh miệng cô hai nếp nhăn mũi sâu, trông vô cùng cay nghiệt và xa, một đôi mắt già nua đầy ác ý, đánh giá Nguyễn Minh Phù kiêng nể gì.
Lông mày Hồ Uyển Ninh nhíu .
Trong sân cũng nhiều đang , phần lớn là lớn tuổi.
“Đoàn trưởng Tạ giam hai ngày , cô còn ăn mặc lộng lẫy, thấy lo lắng sốt ruột gì cả.”
“Cô cô xem, diện mạo đó cũng là đắn gì.”
“Nếu lúc đoàn trưởng Tạ lấy đồng chí Thiệu Minh Châu của đoàn văn công thì hơn lấy cô ......”
"Mấy hồ ngôn loạn ngữ cái gì." Hồ Uyển Ninh nhíu chặt mày khi những lời đó: "Mấy tin xé nát miệng mấy ?"