----
“Nguyễn Minh Phù, cô cút đây cho !”
Sau đó, chính là tiếng chân đạp cửa cực lớn.
Nguyễn Minh Phù: "......”
Đã định tha cho cô một mạng mà còn gọi cửa? Thật sự coi Nguyễn đại tiểu thư là kẻ chết!
Lần ai khuyên .
Nguyễn Minh Phù xắn tay áo lên, hùng hổ nghênh chiến, mấy chị dâu kéo cũng .
“Mạn Mạn!" Bà già Vương bắt đầu thấy đau đầu khi những xung quanh đang : "Đừng rùm beng nữa, theo về nhà."
“Mẹ, đừng kéo con!”
Lửa giận trong lòng Vương Mạn Mạn dường như nuốt chửng cô .
Lúc cô còn thấy lời khác nữa, dễ khuyên bảo như .
Vương Mạn Mạn tránh khỏi tay bà già Vương, đạp lên cổng thêm một cái nữa.
“Mẹ, đừng quản con!”
Hôm nay nhất định cô cho ả đàn bà đê tiện Nguyễn Minh Phù chút màu sắc.
Vương Mạn Mạn may mắn chút nào, lcô đạp qua đúng lúc cổng mở . Cô giữ thăng bằng ngã nhào về phía . Bà già Vương hoảng sợ, định tiến lên bảo vệ cô .
ngờ Nguyễn Minh Phù tuân theo võ đạo.
Cô nắm tóc Vương Mạn Mạn, tát cô vài bạt tai.
Một khắc , hình ảnh cô và bà Loan dường như giống một cách kỳ lạ.
Những xung quanh bắt đầu đau .
Vương Mạn Mạn còn kịp phản ứng đánh ngu . Đến lúc tỉnh táo một chút đánh trả nhưng lỡ mất thời gian vàng.
Cô chỉ thể hướng mặt lên trời, vươn tay giữ chặt lấy bàn tay Nguyễn Minh Phù đang nắm tóc cô . Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú chẳng mấy chốc đầy dấu tay đỏ.
“Mạn Mạn!”
Bà già Vương thể chịu đựng việc con gái đánh như , lên giúp đỡ, Nguyễn Minh Phù hất .
“Tránh !" Nguyễn Minh Phù dùng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Còn dám tới đây, đánh cả bà đấy!”
Ngay đó các quân tẩu đều kinh ngạc khi thấy cảnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-447.html.]
Máu mũi Vương Mạn Mạn chảy , hai mắt cũng trở nên thất thần.
Những xung quanh thấy sự hung dữ của Nguyễn Minh Phù, nào dám chạy lên khuyên bảo một câu. Ngay cả mấy bà già buôn chuyện phiếm về cô cũng rùng một cái.
Hồ Uyển Ninh nổi kéo Nguyễn Minh Phù .
"Em dâu, quên quên ... Còn đánh nữa thì sẽ xảy chuyện đó..."
Nguyễn Minh Phù ấm ức: "Chị dâu, cô dám đạp cửa nhà em.”
Bao nhiêu năm , cô từng khiêu khích như , chịu .
“ đúng đúng, là cô đúng." Hồ Uyển Ninh trấn an cô: " Đừng giận, chúng chấp bọn họ.”
“ .”
Chị Vương tình trạng thê thảm của Vương Mạn Mạn, len lén hít một khí lạnh.
Quá độc, xuống tay cũng quá tàn nhẫn.
Có lẽ Nguyễn Minh Phù còn non nớt, công lực thâm hậu như Loan nữ sĩ. Tuy rằng trông Vương Mạn Mạn thảm hại, nhưng so với hai con còn hơn nhiều.
Các quân tẩu xung quanh cũng đành lòng cô.
...... Mọi xem, tại nhịn cô gì?
Vương Mạn Mạn chật vật, tóc tai bù xù, còn dáng vẻ xinh như .
Mắt cô sưng húp, run rẩy chỉ về phía Nguyễn Minh Phù, "Tiện, tiện nhân, ...... nhất định sẽ bỏ qua cho cô!”
Nguyễn Minh Phù nhíu mày, tiến lên một bước nhỏ.
Cô co theo phản xạ điều kiện, dáng vẻ đáng thương càng cho Nguyễn Minh Phù càng ngày càng giống ác bá.
“Cô gì?”
Bà già Vương lấy một cây gậy, hai mắt đỏ ngầu đập Nguyễn Minh Phù.
Cây gậy to bằng cánh tay của trẻ sơ sinh, dài chừng hai mét. Cũng bà lấy từ , cây gậy bẩn thỉu, đoạn đầu mấy cái đinh sắt đóng chặt. Nếu may thương, thể nghiêm trọng hơn nhiều so với ăn tát.
Sợ còn bệnh viện tiêm uốn ván, cũng thời đại loại vắc-xin ...
Nguyễn Minh Phù còn thời gian suy nghĩ lung tung, Hồ Uyển Ninh gần như toát mồ hôi hột.
“Em dâu!”
Trong mắt Vương Mạn Mạn tràn đầy hưng phấn.
“Mẹ, đánh c.h.ế.t cô !”
Dù chạy cũng kịp, Nguyễn Minh Phù cũng điều chỉnh tư thế phòng đòn . ngoài ý xuất hiện một bàn tay lớn vững vàng nắm nó trong tay.