Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 453

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:37:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Bà già Vương gì còn dám ý khác: "Vậy con định ?"

 Từ tận đáy lòng tiểu đoàn trưởng Kiều thở dài : "Con tìm đồng đội.”

Nói xong, lập tức rời .

Nhìn bóng lưng của , bà già Vương càng nhíu mày chặt hơn.

Sớm kết quả sẽ thành thế , bà ăn no rảnh rỗi chọc Nguyễn Minh Phù gì chứ?

Trong đầu Bà già Vương hiện lên hình ảnh những bác gái , sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đều tại bọn họ!

Vợ chồng nhà bên cãi một trận, Nguyễn Minh Phù hề . Bây giờ cô và Tạ Duyên Chiêu xe lửa về phía Bắc, cảnh sắc đang chạy lùi ở ngoài cửa sổ, tâm trạng của Nguyễn Minh Phù cũng hơn ít.

Đây là đầu tiên cô xa khi đến quân khu.

Lần xuất phát gặp Lâm Kiêu, ở phòng ngủ mềm mại. Có phòng riêng, cũng sợ ồn ào.

Lâm Kiêu lên xe gọi , trong xe giờ chỉ còn hai vợ chồng.

"Lão Tạ, chúng bao lâu ?"

"Hai ngày một đêm." 

Tạ Duyên Chiêu đưa nước ấm qua: "Anh ở bên cạnh em, cần lo lắng."

Nguyễn Minh Phù lườm một cái. Có đàn ông thối cùng, cô mới thấy nhàm chán đó.

Không giống như lúc tàu lửa phiền muộn, cô tò mò về thủ đô ở thời đại . Quan trọng hơn là... Nguyễn Minh Phù mân mê chìa khóa trong bàn tay , cô nhất định xem nhà.

Đây là lúc sắp , Kỳ Dương Diễm đưa cho cô. Nói là của hồi môn.

Nguyễn Minh Phù chiếc chìa khóa bằng đồng trong tay.

Anh cần hào phóng cho cô một tòa tứ hợp viện như , chẳng cô sẽ trở thành phú bà danh phó thực sự ?

Thật sự cảm ơn.

Nguyễn Minh Phù định , Lâm Kiêu chạy tới cắt ngang.

“Minh Phù, gặp chút việc khó, em theo qua giúp một chút .”

“Có chuyện gì?”

Dường như Lâm Kiêu gấp gáp, cầm lấy tay Nguyễn Minh Phù kéo cô rời . Tạ Duyên Chiêu vội vàng lên, ngăn hành động của Lâm Kiêu .

“Cậu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-453.html.]

"Khách nước ngoài cùng phía bắc xảy chút chuyện, phiên dịch."

 Lâm Kiêu luôn ôn hòa chừng mực, từng thấy gấp gáp như : "Cháu qua đó xem thử một chút, ở đây, cũng ."

Tạ Duyên Chiêu Nguyễn Minh Phù, thấy đối phương gật đầu.

“Cháu cũng .”

Lâm Kiêu hai vợ chồng một cái, nhanh chóng đồng ý.

Đến chỗ , Nguyễn Minh Phù gặp một quen. Người đó thấy bóng dáng Nguyễn Minh Phù thì thở phào nhẹ nhõm, mặt cũng lộ biểu cảm như trút gánh nặng.

“Sớm đồng chí Nguyễn tới, sớm tìm cô .”

“Cố Thanh Tùng?”

Nguyễn Minh Phù với ánh mắt kỳ lạ.

Dường như hỏi gì, Cố Thanh Tùng hổ gãi đầu .

"Sau hội triển lãm, vốn dĩ theo giáo sư cùng rời , chỉ là giáo sư cảm thấy lâu về nhà, mới cho nghỉ một thời gian..."

Cũng chính vì thế mới điều tiếp nhận chuyện .

“Lát nữa tiếp, chúng mau .”

Lâm Kiêu ngắt lời hai .

Cố Thanh Tùng như thấy cứu tinh, nỗi lo lắng trong lòng cũng buông xuống.

“Đi thôi.”

Ngay cả hỏi xảy chuyện gì Nguyễn Minh Phù cũng kịp hỏi, đẩy trong phòng. Nếu Tạ Duyên Chiêu và Lâm Kiêu bên cạnh, cô hận thể co chân bỏ chạy.

"Ồ, xem gặp ai ?"

Ngay khi Nguyễn Minh Phù bước cửa, Andrew lập tức chú ý đến cô. Anh khó khăn lên, hai mắt như phát sáng. Cho dù bây giờ bệnh, vẫn cố gắng tới mặt Nguyễn Minh Phù.

Vừa định cầm tay Nguyễn Minh Phù, Tạ Duyên Chiêu ngăn .

“Thật mất hứng mà, là ông lão .”

Câu bằng tiếng F, ở đây ngoại trừ Nguyễn Minh Phù ai hiểu .

Nguyễn Minh Phù: "...”

"Lại gặp , tiểu thư xinh của ."

 Andrew dùng chiêu cũ, thấy Tạ Duyên Chiêu đang chằm chằm. Anh nhún vai: "Tiểu thư xinh , thể chịu đựng cái tên nhàm chán ?”

Nguyễn Minh Phù: "... Anh Andrew, hài hước thật đó.”

“Hai quen ?”

Loading...