Thập Niên 70, Bạch Phú Mỹ Làm Tinh - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-08-01 07:33:32
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

----

Đám , Lâm Ngọc Kiều lúc mới chậm rãi thu dọn đồ đạc mặt bàn, trong mắt càng lộ đắc ý.

Cũng đừng trách cô thêm mắm dặm muối như , nếu cô bỏ chút thuốc mạnh, Chu Bằng thể bỏ Nguyễn Minh Phù. Cô cũng khi kết hôn, đàn ông của còn nghĩ đến một phụ nữ khác.

……

âm mưu của cô cũng thành công.

Chu Bằng đè nén sự giận dữ , ác ý trong lòng phun trào .

Anh cho rằng Nguyễn Minh Phù quậy đủ .

Nhìn thấy bàn tay thương của cô thì đến chỗ đại đội trưởng xin nghỉ, cô kết hôn thì lùi một bước đồng ý đính hôn ...

Chu Bằng l.i.ế.m môi, hình ảnh Nguyễn Minh Phù đột nhiên xuất hiện mắt .

Khuôn mặt thanh tú xinh , xương quai xanh cuốn hút cùng với cần cổ dài nhỏ, chạm sẽ cảm giác gì.

Anh cụp mắt xuống, che cảm xúc dâng trào trong mắt.

Nghĩ đến sự kinh ngạc của Nguyễn Minh Phù khi thấy , Chu Bằng cúi đầu nở nụ .

Bước nhanh tới cửa, gọi .

"Tiểu Bằng, cấp giao nhiệm vụ khẩn cấp, cháu chú một chuyến."

Chú Chu Đại Hổ đến cửa chính thấy Chu Bằng, hai mắt ông sáng ngời.

Chu Bằng nhắm mắt , đè xuống sự tức giận.

“Vâng!”

Chu Đại Hổ nở nụ : "Vậy , cháu lái xe , nếu kịp về thì ở trong thành phố  một đêm. Cháu đây, chú đưa phê duyệt của cảnh sát cho cháu..."

Nguyễn Minh Phù quần áo giường, đôi mày xinh nhăn .

Quần áo nguyên chủ quá là nhiều nhưng cái nào hợp mắt cô. Cô thử từng bộ, thấy bộ nào xứng với bây giờ.

Nhớ tới đồ bạn nhất dúi cho cô còn một miếng vải hoa hợp để váy.

Khi nào về, nhất định cô sẽ mang nó may!

Cuối cùng Nguyễn Minh Phù vẫn chọn một bộ quần áo mặc .

Đó là bộ kiểu dáng đơn giản nhất, cô mặc lên cho hai mắt tỏa sáng. Cô cầm một hộp đồ hộp, khỏi ký túc thanh niên tri thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-53.html.]

Nhà Trụ Tử ở thôn Tây, ngược hướng với vị trí của ký túc xá thanh niên tri thức.

Nguyễn Minh Phù một đoạn thấy Trụ Tử  từ xa đang về phía .

Đối phương thấy cô, mặt tươi , cao giọng : "Đồng chí Nguyễn, đang định qua đón cô đây.”

“Đều ở trong thôn cả, qua đón gì.”

Mẹ Trụ Tử : "Đi, chúng qua lúc ăn cơm.”

“Cái cho Trụ Tử. “

Nguyễn Minh Phù đưa đồ trong tay , Trụ Tử nhận nên cố ý là cho Trụ Tử.

Quả nhiên, Trụ Tử do dự một hồi mới nhận lấy.

“Thật là, mời cô ăn cơm khiến cô tốn kém như thế!”

Nguyễn Minh Phù gì.

Nhà Trụ Tử là một căn nhà nhỏ, phía còn một cái vườn, bên trong trồng mấy loại rau cỏ. Nhà tuy đơn sơ, nhưng sạch sẽ. Không giống những khác cứ nuôi gà vịt trong sân, bước một bước dẫm phân gà thì cũng là phân vịt.

Ghê quá !

Mọi đều đến đông đủ, trong phòng ồn ào, đại đội trưởng cũng ở trong đó.

Trụ Tử thấy Nguyễn Minh Phù thì vui vẻ chạy tới như con bướm nhỏ.

“Chị ơi, cuối cùng chị cũng đến .”

Sắc mặt Trụ Tử hơn, cũng hoạt bát hơn nhiều.

“Ừ!” Nguyễn Minh Phù chỉ lên trán : " Trụ Tử ngoan chào đón chị ?”

Tự tay cứu Trụ Tử lên, nên cô cảm thấy yêu thương bé hơn.

Thực Nguyễn Minh Phù cũng thích trẻ con. Chúng nó lúc nào cũng quậy phá như kiệt sức bao giờ, mà lúc lên giống như ma tru đinh tai nhức óc.

Mỗi thấy chúng đều né thật xa.

“Có chứ, Trụ Tử còn cưới chị nữa.”

“Thằng nhãi , cứ linh tinh thế!”

Mẹ Trụ Tử mắng một câu, buồn lắc đầu, xoay trở về phòng bếp bận rộn.

Những lớn khác trong phòng xong, kéo Trụ Tử bắt đầu trêu ghẹo:

“Răng còn mọc đủ, cưới vợ ?”

Loading...