----
Hứa Chư ăn hai cái bánh bao Nguyễn Minh Phù.
"Đồng chí Nguyễn, đây là đầu chúng gặp . tự giới thiệu một chút, tên Hứa Chư, là đồng đội của lão Tạ.
Nguyễn Minh Phù đầu thấy như hoa.
Khác với sự kiên nghị hung hãn của Tạ Duyên Chiêu, khí chất của nhu hòa hơn nhiều. Tướng mạo tuấn, màu da trắng hơn Tạ Duyên Chiêu một chút, vẻ thanh tú ôn nhã.
Nhìn giống lính.
mà...... Đang yên đang lành, đồng đội của tên đàn ông đáng ghét chào hỏi cô gì?
Nguyễn Minh Phù nghiêng đầu để ý tới .
Cô thừa nhận đây là giận chó đánh mèo.
Tên đàn ông đáng ghét thứ , còn giống như hồ ly, càng thứ lành gì!
Nụ mặt Hứa Chư thiếu chút nữa duy trì .
Khá lắm, đắc tội với thế?
Hứa Chư lườm Tạ Duyên Chiêu: "Đồng chí Nguyễn, thấy cô xuống nước cứu , hẳn là học bơi.”
Nguyễn Minh Phù nhíu mày về phía .
"Không , ý là là động tác của cô lúc bơi, hình mạnh mẽ, động tác , là từng học qua."
Hứa Chư gãi gãi đầu: "Mặc dù ở chiến trường giỏi bằng lão Tạ, nhưng vài phần nhãn lực."
Mấy câu liền, câu nào cũng khen cô.
Nguyễn Minh Phù cố gắng đè nén khóe môi , để nó nhếch lên.
“Anh thật chứ?”
“Đương nhiên là thật!”
Hứa Chư vỗ n.g.ự.c cam đoan:" là tật , dối sẽ đỏ mặt, cô xem.”
Anh chỉ mặt .
Vẫn trắng nõn như cũ, đỏ chút nào.
Mình và Hứa Chư lớn lên cùng , đồng đội suốt mấy năm, tật nhỉ?
Tạ Duyên Chiêu thầm nghĩ.
Hứa Chư thèm để ý bạn bên cạnh.
"Đồng chí Nguyễn, cô thật sự giỏi.”
Nguyễn Minh Phù mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-55.html.]
Trong lòng đắc ý chết, cô bỏ nhiều tiền mời huấn luyện viên dạy bơi, thể .
Coi như họ Hứa tinh mắt!
Tâm trạng Nguyễn Minh Phù hơn nhiều, cũng chuyện với nhiều hơn: "Không ngờ, còn cách chuyện, giống một ... Hừ!"
Tạ Duyên Chiêu trừng mắt: "......”
Liên quan gì đến ?
trêu ai chọc ai?
“ !” Hứa Chư đồng ý gật đầu, thời điểm mấu chốt còn nhờ tay.
Hai trò chuyện cực kỳ ăn ý, giống như ở giữa tồn tại.
Tạ Duyên Chiêu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy ngột ngạt trong lòng, thể cao lớn ngăn trở tầm mắt hai .
Mặc cho bọn họ di chuyển thế nào, cũng mảy may thấy đối phương.
Hứa Chư: "......”
Nguyễn Minh Phù: "......”
Cô hung hăng trừng mắt Tạ Duyên Chiêu một cái, đầu lời nào.
Sau khi giải tán, Nguyễn Minh Phù đặt tiền chuẩn sẵn đĩa.
Tạ Duyên Chiêu cô một cái cảm thấy kì lạ.
Nguyễn Minh Phù cảm nhận ánh mắt của bên cạnh truyền đến, đầu định trừng , thấy tiền trong tay Tạ Duyên Chiêu cũng đặt bát.
Lại Hứa Chư, cũng như .
Ba như rời khỏi nhà Trụ Tử.
Nguyễn Minh Phù gì, ba cùng yên lặng.
Hứa Chư rớt phía một bước hai cùng một chỗ, khe hở ở giữa lớn đến mức thể nhét thêm một nữa, gấp đến độ Hứa Chư ước thể chỗ Tạ Duyên Chiêu.
Trời tháng sáu, chạng vạng còn nổi lên gió mát, lay động làn váy Nguyễn Minh Phù.
Hứa Chư chợt nghĩ : "Đồng chí Nguyễn, sắc trời còn sớm, chúng đưa cô về ký túc xá một đoạn nhé!”.
Cô thể tâm tư Hứa Chư.
Ngẩng đầu liền về phía Tạ Duyên Chiêu, thấy đối phương vẫn đổi sắc mặt, đột nhiên tức giận.
“Anh đây, toi cái cho !”
Tạ Duyên Chiêu nghi ngờ.
Hứa Chư tiến đến nhỏ bên tai :
"Nữ đồng chí gì thì cứ đồng ý là . Mau qua đó , nếu sẽ em như !”