----
Tuy Chu Đại Hổ là trong thôn, nhưng vẫn ở thành phố.
Lâm Ngọc Kiều còn cơ hội gặp ông .
"Con cũng là vì lo lắng cho Tiểu Bằng." Vì để ấn tượng đối với Chu Đại Hổ, Lâm Ngọc Kiều càng ngoan ngoãn hơn: " , Tiểu Bằng thế nào ạ?"
Chu Tiểu Hổ trừng mắt Chu, ý bảo bà đừng quá phận.
Mẹ Chu mở miệng : "Nghe bác sĩ đang phẫu thuật, lẽ đợi hơn hai tiếng đấy."
Bà cũng rõ là phẫu thuật cái gì, chỉ là Chu Bằng thương nặng. Cứ nghĩ đến đó là Chu hận thể lập tức xông đến trong thôn, lấy d.a.o c.h.é.m đôi gian phu gian phụ Nguyễn Minh Phù và Tạ Duyên Chiêu.
Ánh mắt Lâm Ngọc Kiều lóe lên: "Bác gái đợi lâu như , hẳn là vẫn ăn cơm. Con đem đến khá nhiều, bác mau ăn đừng để đói."
Không nhắc , nhắc tới cảm thấy bụng đói cồn cào.
Từ hôm qua đến giờ, bà vẫn ăn gì cả. Ăn hai miếng bánh bao thì nuốt vô nữa.
" ăn." Mẹ Chu chằm chằm cửa lớn phòng phẫu thuật: "Không đói bụng!"
Lâm Ngọc Kiều từ chối, cả chút luống cuống.
Chu Đại Hổ thấy thế, liền : "Anh trai, một ngày chúng ăn gì, Ngọc Kiều lòng mang đến, chúng cùng ăn ."
Chu Tiểu Hổ gật đầu.
Lâm Ngọc Kiều cảm kích Chu Đại Hổ, bày đồ ăn mang đến .
Mùi thơm lừng của canh xương hầm toả .
Mẹ Chu xém chút nữa chảy nước miếng.
lời thì thể rút , Chu giận dỗi đầu, lựa chọn .
Lâm Ngọc Kiều sớm để ý tới biểu cảm của bà .
Cô còn cố ý giới thiệu thức ăn... cho bà thèm c.h.ế.t !
Lúc đầu bọn họ cũng cảm thấy đói, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn thì mới thật sự đói, cầm lòng nữa, tiếng ăn cơm ngừng vang lên, bụng Chu cũng vang lên theo.
Lâm Ngọc dịu dàng cầm nắp hộp cơm, gắp chút thức ăn đặt mặt Chu.
"Bác gái, cháu bác lo lắng cho Tiểu Bằng, nhưng cũng ăn cơm chứ. Lỡ khi Tiểu Bằng khỏe , bác ngã bệnh thì bây giờ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my-lam-tinh/chuong-87.html.]
Mẹ Chu: …Nói lý.
Mẹ Chu đưa tay nhận lấy, chậm rãi ăn.
Trong mắt Lâm Ngọc Kiều vẻ thất vọng.
Cô hy vọng bà già thể cứng rắn một chút, c.h.ế.t đói luôn càng .
"Con bác gái ăn vô, nên mới gắp ít một chút."
Cánh tay đang gắp cơm của Chu khựng , đó tiếp tục ăn: "Ngọc Kiều, bác nỗi khổ trong lòng..."
Con trai cưng của bà thôn đánh thành bộ dạng . Mẹ Chu hận c.h.ế.t hai Nguyễn Minh Phù và Tạ Duyên Chiêu, cục tức nuốt xuống .
Cho dù bà c.h.ế.t cũng để bọn họ sống yên .
"Bác gái, bác cần , con hiểu mà."
Lâm Ngọc Kiều cũng nhớ chuyện xảy ngày hôm qua, cho dù là Chu Bằng hung ác nham hiểm là Tạ Duyên Chiêu tàn nhẫn, đều khiến cô ám ảnh.
"Ngọc Kiều, con đàn bà thối tha ở tụ điểm thanh niên tri thức ?"
Mẹ Chu cắn răng .
Chu Đại Hổ bảo bà đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng bà thể cứ để yên như .
"Bác gái." Ánh mắt Lâm Ngọc lóe lên: "Từ khi thanh niên tri thức Nguyễn đến bệnh viện thì trở nữa."
"Không trở ?"
Mẹ Chu hét lớn, vô cùng chói tai.
Lâm Ngọc Kiều cau mày.
Cô ngay bên cạnh bà , ảnh hưởng nhiều nhất. Cố nén xúc động bịt tai , Lâm Ngọc Kiều mở miệng tiếp:
"Nghe chiến hữu của đồng chí Tạ còn đặc biệt trở về lấy quần áo cho thanh niên tri thức Nguyễn."
Mẹ Chu nghiến răng nghiến lợi: "Con đàn bà thối tha còn quyến rũ đàn ông!"
Chu Đại Hổ lạnh: " là thông minh."
Lúc , cánh cửa phòng phẫu thuật mở . Mẹ Chu cũng ăn cơm nữa, vội vàng chạy tới.
"Bác sĩ, con trai thế nào ?"