Cố Hoài Cẩn nhét tiền  giỏ xe Triệu Lan Hương.
Ông  thở dài, : “Người nhà gửi cho  chút tiền, để  tự  giữ chỉ sợ  giữ  bao lâu.” 
“Cô đưa cho  Hạ giúp , coi như một chút tâm ý của  để cảm tạ  .” 
Triệu Lan Hương đương nhiên  chịu lấy, cô đặt tiền lên đống rơm, chân dẫm bàn đạp  nhanh  biến mất. 
Cô  lên huyện đưa tương cá chạch cho Lý Trung, Lý Trung dùng muỗng nếm thử hương vị một chút.
Sau đó chép miệng : “Chà…Thơm, ngon! Không còn chút mùi tanh nào của cá chạch, hương vị  tuyệt.”
Cá chạch chứa  nhiều dinh dưỡng,  mỹ danh “Nhân sâm  nước”, trong niên đại còn  dùng thuốc trừ sâu , phân bón đa  đều là phân chuồng, nó sinh trưởng vô cùng  ngoài đồng ruộng,  béo    dinh dưỡng, cá chạch tự nhiên như  đương nhiên ăn  ngon . 
Triệu Lan Hương : “Món    bán một đồng rưỡi một cân.”
Lý Trung trầm ngâm một lát  : “Hai đồng một cân, để  mua hết.”
Tổng cộng  mười cân, ông  đưa cho Triệu Lan Hương hai mươi đồng.
Vân Chi
Triệu Lan Hương lắc đầu, : “Không cần bán quá đắt, một cân tương cá chạch  còn  thêm một phiếu công nghiệp.”
Lý Trung sảng khoái đếm thêm mười tờ phiếu công nghiệp đưa cho cô.
Ông  thẳng thắn : “Chỗ tương   định bán ba đồng một cân, một cân nhiều như , ăn nửa tháng cũng đủ, còn ngon nữa,  đáng giá. Chỗ phiếu công nghiệp  cô cầm , coi như  giúp đỡ  trong nhà.” 
“Sau  nếu còn hàng  như , nhớ đưa cho . Tự cô đem bán  khi còn  bằng bán cho  ,    nhiều khách quen,  lo bán ế, tóm  so với tự cô  bán  vất vả  mệt nhọc  lợi hơn nhiều.” 
Thiếu chút nữa Triệu Lan Hương   mấy lời   của ông  thuyết phục.
 mà cô  mỉm , từ chối.
“ định tự  , nếu  thứ gì thích hợp  sẽ đến chiếu cố chuyện  ăn của  Lý.”
Nếu như    đó  đồng ý với Lý Trung , khả năngTriệu Lan Hương vẫn tiếp tục để Thiết Trụ mang đến chợ đen bán.
Cô  bắt đầu sinh  ý định hợp tác lâu dài với Thiết Trụ, để   đưa lương thực đến cho cô, đồng thời cô sẽ ở nhà  các món ăn vặt giao cho  , để   mang đến chợ đen bán lẻ. Cô  mất công,   thể khiến Thiết Trụ kiếm thêm chút tiền. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-102-bi-danh-ai-la-nguoi-sai-khien-1.html.]
Thiết Trụ là   tố chất  nhất để hợp tác,  trung thành  nhanh trí, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ nhưng  cứng nhắc. Để cô hợp tác với Lý Trung,     ai mới là chủ nữa.
Khách hàng quen thuộc từ từ tích cóp là , ban đầu kiếm ít tiền một chút cũng  , đợi thêm hai năm nữa khi thời cơ chín mùi, lúc   thể thoải mái xông pha cũng  muộn. 
Lý Trung  thấy thế, lập tức cảm thấy thịt đau, tiếc hận  thôi vì chuyện  ăn  thể sẽ mất   của .
Ông  lẩm bẩm: “ , đợi đến lúc ‘ thích hợp ’ .”
Ông  bê hũ tương cá chạch nặng trĩu , sức nặng  giúp ông  hòa tan chút tiếc nuối trong lòng. 
Triệu Lan Hương cất mười lăm đồng tiền và mười tờ phiếu công nghiệp  túi, mỉm  : “Cơ hội thích hợp tới  đây.”
“  mua một chiếc máy may,  Lý  đường mua ?”
Ở nơi hẻo lánh  máy may cũng là hàng hóa khó cầu, đến cửa hàng bách hoá mua sợ là  chờ   lâu nữa.  quần áo của Hạ Tùng Bách  rách nát  nhiều , vì mỗi ngày mổ heo đều  giặt cho sạch, nên quần áo càng nhanh rách hơn. 
Anh    để xử lý những chuyện quần áo ăn mặc , chị Hạ cũng chỉ  khâu khâu vá vá.
Triệu Lan Hương  may cho  một bộ để  mặc. Hơn nữa sinh nhật của em trai cô cũng sắp đến , cô định may một bộ gửi về nhà cho Tiểu Hổ Tử.
Đợi đến khi trời trở lạnh,   đến chuyện  mặc nhiều cho đủ ấm, ít nhất cũng   một bộ quần áo lành lặn. Không liên quan đến chuyện nóng  lạnh, chỉ là  cũng cần   một bộ quần áo để giữ thể diện.
Trước khi xuống nông thôn, Triệu Lan Hương  mang theo mấy mảnh vải, vẫn luôn để  đáy hòm, chậm chạp mãi  sử dụng. 
Lý Trung  thấy thế, khóe mắt  nhịn  nheo : “Sao, còn định chiếu cố việc  ăn cho  nữa cơ ?”
“Có thì , nhưng mà một chiếc máy may  mất một trăm rưỡi đến một trăm sáu mươi đồng,  hề rẻ.”
Triệu Lan Hương : “Nếu như ,   Lý để  cho em một chiếc, tuần  em mang tiền đến.”
Lý Trung đồng ý thoải mái.
Máy may   quản nghiêm bằng xe đạp, chỉ cần  tiền  phiếu, bảo    cho lá thư giới thiệu, đến thành phố S một chuyến là  thể mua . Giá cả cũng  cao như xe đạp, còn  thực dụng. 
Giá một trăm rưỡi đến một trăm sáu đúng là giá cả  chăng, trong tay Triệu Lan Hương còn hơn một trăm đồng, cộng với hơn năm mươi đồng Hạ Tùng Bách đưa cô giữ hộ, miễn cưỡng  thể mua  một chiếc máy may.
 cô  định dùng  hết  tiền áp đáy hòm của , tuần  cô sẽ cố gắng hơn nữa  thêm chút đồ ăn mang  bán.  
Sau khi chào tạm biệt Lý Trung, cô cẩn thận đạp xe về thôn Hà Tử.