Giọng cô trầm thấp mang theo sự dịu dàng khó giấu.
“Anh mới ngốc ,  cho em hai trăm tệ mua đồng hồ, còn mua  chiếc đồng hồ ,  đó còn cho em thêm ba mươi tệ nữa.”
“Nếu   kinh doanh chắc lỗ hết vốn mất!”
Hạ Tùng Bách   gì, ánh mắt dừng   chiếc đồng hồ ở cổ tay cô, tuy là đồng hồ nam nhưng  khá đơn giản,  tôn lên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô.
Chờ  trả tiền mua trại nuôi heo xong, trong túi đúng là  còn một đồng thật .
  vẫn  mua cho cô một chiếc đồng hồ,  sẽ  bao giờ quên  cảnh tượng đêm hôm đó, cô phấn khích đánh thức  dậy, dẫn  đến chuồng bò xem chiếc xe đạp mới. Bầu trời đầy  cũng   bằng đôi mắt cô, cô  tặng  chiếc đồng hồ quý giá nhất của .
Những thứ   thể dùng mấy trăm tệ mua  ?
Hạ Tùng Bách  ngây ngô, để lộ  hàm răng trắng tinh: “Không lỗ vốn.”
Trong lòng Triệu Lan Hương sinh  khát vọng  gần gũi , nhưng  khi ôm chặt , cô  nhanh chóng buông tay .
Cô mím môi , lấy hai trăm tệ từ ngăn kéo  nhét  túi quần , nhân cơ hội véo đùi  một cái.
“Chuyện đó... Chiếc đồng hồ  coi như  tặng em, chứ   do em tự mua,  ?”
Người đàn ông ho khan một tiếng,  ánh mắt hung ác của cô, hầu kết lên xuống gian nan : “Được.”
...
Triệu Lan Hương đưa cua ngâm rượu cho Tam Nha và chị Hạ ăn, từ  đến nay chị Hạ  từng ăn qua món nào ngon như , nhưng chị chỉ nếm thử một chút   chạm  nữa, để dành phần của  cho Đại Lực.
“Cho Đại Lực.”
Triệu Lan Hương giữ bát của chị  : “Chị ăn , sức khỏe  Đại Lực  ,  nên ăn món .”
Tam Nha cắn mai cua cứng chắc, ăn ngon lành,  ăn  chảy nước miếng, giống như đời   từng  ăn qua món ngon như thế.
Chị Hạ liếc  em gái một cái, kéo cô bé để cô bé ăn uống từ tốn một chút.
Thật  những lúc Triệu Lan Hương  ở nhà họ Hạ, nhà họ Hạ ăn uống cực kì tiết kiệm, ngoại trừ bà cụ lớn tuổi  ăn một ít thịt băm và trứng gà để bồi bổ sức khỏe, mấy ngày nay hai chị em đều   nếm vị thịt.
Việc chữa bệnh của Lý Đại Lực thực sự  tốn kém, lúc nhàn rỗi chị Hạ  chăm chỉ  việc lặt vặt. Khi rảnh sẽ lên núi kiếm củi, đặc biệt  mùa thu  thể nhặt   nhiều cành cây khô, một bó củi đổi  hai xu, ngày ngày đem  chợ bán cũng  thể kiếm  tám xu, một hào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-163-dan-dat-1.html.]
Việc nông dân tự cung tự cấp  tính là đầu cơ trục lợi, củi họ bán   tiện   giá cả hợp lí, so với than đá trong thành thì tiết kiệm hơn nhiều. Chẳng qua một  chị Hạ cõng bốn bó củi, nặng nề đến mức đòn gánh  ép đến cong vẹo, đôi khi Tam Nha tan học sớm cũng sẽ gánh củi  bán cùng chị .
Triệu Lan Hương lờ mờ    sự bối rối của chị Hạ, nhưng  tỏ vẻ   gì.
Cô bưng một mâm ruột già xào từ trong phòng chứa củi tới, trộn với cơm thơm ngào ngạt, cho bọn họ ăn một bữa no nê.
Không uổng công Tam Nha    trăng mong ngóng chị Triệu trở về, cô bé nheo mắt dùng sức xúc cơm ăn giống hệt như một con ch.ó nhỏ  bỏ đói.
Triệu Lan Hương  với chị Hạ: “Em  việc nhờ chị giúp, khi nào rảnh chị đến phòng em nha.”
Chị Hạ dừng đũa,  thanh niên trí thức Triệu  gật đầu.
Buổi chiều, chị Hạ kéo hai chồng củi nặng trịch cuối cùng  trong sân.
Sau đó rửa tay sạch sẽ    phòng của thanh niên trí thức Triệu.
Vân Chi
Vừa  phòng, bên trong  vang lên tiếng kim loại va chạm “Lộc cộc”.
Đó là tiếng Triệu Lan Hương đang dẫm lên bàn đạp máy may.
Chị Hạ  khỏi kinh ngạc “A” một tiếng, chị khiếp sợ sững sờ tại chỗ,   nên tiến   lui  ngoài mới .
Một  bình thường, tại  trong phòng   nhiều vải dệt thế ?
Triệu Lan Hương  đầu,  sắc mặt  dọa sợ đến mức trắng bệch của chị Hạ,  nhịn  ho khan một tiếng.
Cô im lặng bước đến đóng cửa phòng  .
Lúc  trong phòng Triệu Lan Hương   nhiều loại vải rơi giữa sàn nhà, màu xám, màu đen, màu lam, màu trắng.
Nhiều vải vóc như , ước chừng  thể may  mười mấy bộ quần áo, từ đầu năm đến cuối năm  bình thường nhiều nhất cũng chỉ  thể may một bộ đồ mới đón Tết.
Ở nông thôn   nhiều  nghèo thường xuyên   quần áo để mặc. Mới ba năm cũ ba năm, khâu  vá ,  thêm ba năm, đó mới là tình hình thực tế. Người nông dân sống ở nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh,  khi mười mấy  chỉ  một bộ quần áo, ai   ngoài thì mới  mặc.
Hạ Tùng Diệp  vẻ sợ hãi, chị lùi  một bước, khuôn mặt hồng hào vì   việc chân tay  núi xuống lập tức biến mất hết.
Chị ê ê a a bước đến gần, nắm lấy tay Triệu Lan Hương, lắc đầu liên tục. Thấy Triệu Lan Hương bất động, chị Hạ vội lấy vải vung vãi  giường và  bàn cuộn , nhét tất cả  trong ngăn tủ, cả  chị dán  ngăn tủ, sợ hãi hít một  khí lạnh.
Đôi mắt sáng ngời của chị chứa đầy nước mắt.
Chị lờ mờ hiểu   những món ăn ngon lành no bụng  giờ thanh niên trí thức Triệu  , cơm gạo mỗi bữa lấy từ   . Đầu chị như  nứt , ngẩn ngơ một lúc lâu   chuyện. Cả  suy sụp ngã gục  tủ quần áo, bám chặt lấy nó, giống như đó là điểm tựa duy nhất, mãi cho đến khi tinh thần mệt mỏi sức lực cạn kiệt mới thôi.