Sau bữa cơm chiều.
Chị Hạ vẫn đang vùi đầu  việc, Triệu Lan Hương  bên cạnh,  nhịn  vỗ bả vai chị .
“Chị để đó ngày mai  tiếp, việc   thể vội một chốc một lát là xong ngay .”
Hạ Tùng Diệp ngẩng đầu,  quan tâm mà vẫn tiếp tục may vá.
“Không , xong sớm một chút, đỡ lo lắng.”
Nhìn chị giống như một chiến binh,  thể  ngủ  nghỉ, thậm chí  ăn  uống, cắn răng đểcó thể  thành nhiệm vụ.
Vân Chi
Triệu Lan Hương bỗng  cảm giác   đầu độc  khác.
Cô khẽ ho một tiếng, kéo chị Hạ  ăn cơm.
“Đừng  nữa,  việc buổi tối phí dầu thắp đèn, ban ngày còn nhiều thời cho chị thoải mái .”
Chị Hạ vốn dĩ  thèm để ý, nhưng khi  thấy “Phí dầu thắp đèn” thì lập tức dừng  một chút: “Làm thêm chút nữa thôi.”
Triệu Lan Hương nghĩ một lát  : “Chị  gấp quá, chất lượng  đạt    chịu nhận,   em đền tiền vải cho họ, em lấy   tiền bồi thường?”
Chị Hạ  thấy thế, hoảng sợ dừng .
Khóe môi Triệu Lan Hương cong lên, vỗ vai chị: “Chị  mới bắt đầu ,  cần nóng vội, từ từ  với em, hai   sẽ nhanh xong thôi.”
Tuy  như , Triệu Lan Hương vẫn cẩn thận giở  xem thành quả  việc của Chị Hạ. Những chi tiết nhỏ như tay áo, cổ áo mà cô nhận , tuy rằng đơn giản nhưng  yêu cầu sự kiên nhẫn. Chị Hạ dựa theo hướng dẫn của Triệu Lan Hương,   đường nào may sai, cho dù may sai cũng cắt mũi khâu , chất lượng xem như  tệ.
Lúc chị Hạ rời khỏi phòng Triệu Lan Hương, trong lòng vẫn  chút sợ hãi, vỗ đầu  mấy cái.
Nếu  cẩn thận  hỏng việc, chị thực sự  đền nổi tiền vải cho  !
Triệu Lan Hương  bóng dáng chị Hạ rời  qua cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ   đổi tư tưởng của chị Hạ là cả một quá trình, tất cả  từ từ. Có điều, cô cũng   nhiều thời gian để chậm rãi mài giũa, chiêu nước ấm nấu ếch  cô quen đến mức  thể nào quen thuộc hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-165-chui-dit-chua-sach-con-dinh-giau-em-1.html.]
Bầu trời tối đen điểm lên vài ánh  sáng thưa thớt, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống mặt đất phủ sương, tiếng ve kêu xào xạc, khiến    buồn ngủ mơ màng.
Triệu Lan Hương ăn no ngáp một cái, ánh mắt đen nhánh  chằm chằm  cánh cửa phòng Hạ Tùng Bách
Trễ   mà Hạ Tùng Bách vẫn  về,      nhỉ?
Triệu Lan Hương   dạo gần đây  đang mải mê  gì, chỉ  chắc chắn   đổi sang công việc khác, hơn nữa công việc   càng bận rộn hơn so với  đây.
Đó là suy đoán Triệu Lan Hương rút   từ những hành tung kỳ lạ của  thời gian gần đây,   ít nhất Triệu Lan Hương còn   ngày ngủ đêm thức, nửa đêm  ngủ đến lò mổ mổ heo.
 lúc  cô  mơ hồ  rõ.
Triệu Lan Hương   giường, dành thời gian  mấy trang sách  ánh đèn,  một lát thì mơ màng buồn ngủ, cuối cùng cô nghiêng đầu ngủ gật đến quá nửa đêm.
Cả một buổi chiều Triệu Lan Hương cầm tay dạy   may quần áo, lúc chị Hạ ở bên cạnh may vá, cô vẫn luôn vùi đầu   việc, thực sự  mệt mỏi.
Đến khi cô tỉnh   nữa, thì phát hiện   ánh sáng yếu ớt lộ  từ khe cửa phòng Hạ Tùng Bách phía đối diện, ban đêm cực kì yên tĩnh, trong phòng  truyền  âm thanh kẽo kẹt  nhỏ của chiếc giường gỗ.
Triệu Lan Hương bật dậy,  qua gõ cửa phòng Hạ Tùng Bách.
Cô mờ hồ ngửi  một mùi hương thoang thoảng trong  khí.
Người đàn ông trong phòng  thấy tiếng đập cửa, trong lòng lập tức căng thẳng,  ngờ đêm hôm khuya khoắt bạn gái  vẫn  ngủ,  lập tức đẩy nhanh tốc độ  quần áo.
Sau đó nhảy xuống giường, quần áo xộc xệch, bước hai bước  mở cửa. Anh còn giả vờ buồn ngủ ngáp một cái, vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Có việc gì ?”
“Khuya ,  việc gì mai hẵng ,  ngủ .”
Triệu Lan Hương nghi ngờ hỏi: “Sao  về muộn thế?”
Hạ Tùng Bách ấp úng,     thẳng  chuyện  với cô, cũng   lừa dối cô, cho nên đành im lặng. Chuyện     , nghiêm trọng đến mức  thể  tù. Anh  mong sẽ giấu  mãi, nhưng mới bắt đầu vẫn   định, giấu  thì  hơn.
Lần   đến chợ đen kiếm tiền,   cô cũng  hỏi    gì ?