Tối đến, Triệu Lan Hương cắt một cây lạp xưởng chưng với cơm, còn thái cật heo thành hoa,  món rượu hương hoa cật. Cơm còn  nấu xong, Tưởng Mỹ Lệ  tới.
Tưởng Mỹ Lệ   hổ, gãi đầu.
“Ai, chọn đúng lúc ăn cơm  tới tìm cô,   chút  hổ.”
Sau đó cô  còn xua tay giải thích: “    ,   tự nhiên  cố tình đến nhà họ Hạ tìm cô .”
Từ   Triệu Lan Hương  ít tới nhà họ Hạ, Tưởng Mỹ Lệ cũng  thích chạy sang bên  nữa. Đồng thời cô  cũng tìm  một nhà buôn ở chợ đen trong huyện, trong tay nhà buôn  luôn  mấy món ăn vặt  ngon, nên mỗi ngày cô  đều  thể nhấm nháp một chút. Tuy rằng  đắt, nhưng  cô   tám   trai, mỗi  chỉ cần bớt cho cô  một chút xíu bằng ngón tay thôi, cũng đủ để cô  ăn trắng mặc trơn .
Tưởng Mỹ Lệ vân vê ống tay áo : “ chuẩn  trở về thành , tới đây  lời tạm biệt với cô.”
Cô  nhún vai  tiếp: “ định qua bên  kiếm cái danh ngạch  học viện công nông binh, kết quả đại học    còn  thương đầy ,  nghĩ   gì cố chịu đựng một hai năm cũng .”
“ mà cha    đồng ý,   về thành sớm chút.”
Tưởng Mỹ Lệ  xong, thì ngước đôi mắt trắng đen rõ ràng lên, lẳng lặng  Triệu Lan Hương.
“  để  cô ở  đây một    phúc hậu cho lắm, nên  tới hỏi cô một chút, cô   về thành với  ?  bảo  nhà kiếm cho cô chỉ tiêu, gọi cô  về thành phố.” 
Triệu Lan Hương  thấy thế thì lắc đầu.
Đương nhiên là cô    về , mục đích cô tới nông thôn   khác so với Tưởng Mỹ Lệ, chuyện của Hạ Tùng Bách vẫn  chấm dứt, hiện giờ cuộc sống càng ngày càng  lên,  cô  thể bỏ giữa chừng.
Tưởng Mỹ Lệ nhăn mày , dường như  chút khó hiểu.
Triệu Lan Hương giải thích: “… Vẫn  tiếp tục cố gắng,   chừng danh sách học viên khóa tiếp theo  tên  thì ?”
“Cô cũng  đấy, nhà  và nhà cô    giống , con đường  cô    còn  thể đổi sang con đường khác.  lựa chọn của    hẹp, cô cứ chờ xem, sang năm  nhất định  thể “Thi đậu” đại học.”
Chỗ  Triệu Lan Hương trộm  đổi khái niệm, cô  dùng từ “Trúng tuyển” mà là “Thi đậu”, cô sẽ chờ đến sang năm khi thi đại học mở , sẽ khi đỗ từ nông thôn khảo về thành thị, dựa  thực lực của  để  đại học. 
Muốn trúng tuyển  học viện công nông binh  trải qua kiểm tra tư tưởng chính trị, Triệu Lan Hương  , Tưởng Mỹ Lệ cũng  nghi ngờ gì.
Tưởng Mỹ Lệ  hì hì : “Vậy  sẽ  kéo cô về cùng nữa, đến tết nhớ tới nhà  chơi nhé!”
“ mời cô ăn kẹo, còn nữa,  trai  cũng ở nhà...” 
Nói xong cô  còn nháy mắt với Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương mở nắp nồi cơm , gắp lạp xưởng   hấp nóng đặt lên đĩa.
Cô thờ ơ : “  ,  với  trai cô thật sự   quan hệ gì,   tìm    hơn    bạn trai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-179-nhung-ma-toi-se-giu-bi-mat-giup-co.html.]
“Về nhà nếu như gặp   trai cô, nhớ bảo   đừng lãng phí thời gian    nữa.” 
“Không   nào thiếu   thì  sống nổi, tính tình  trai cô kém như , con  còn kiêu ngạo,  đáng để  một mực theo đuổi  rời  bỏ.”
Tuy rằng  đây Tưởng Mỹ Lệ  từng  thấy Triệu Lan Hương phủ nhận việc  quan hệ với  trai , nhưng đây là  đầu tiên cô  thấy Triệu Lan Hương  “Tuyệt tình” như , khiến Tưởng Mỹ Lệ lắp bắp kinh hãi.
Triệu Lan Hương bưng thức ăn thơm ngào ngạt  ngoài,  để  cho Tưởng Mỹ Lệ chút nào, điều     đánh lạc hướng cô .
“Muốn nếm thử một chút ,   cô về nhà    cách nào ăn .”
Tưởng Mỹ Lệ ngửi thấy mùi thịt thơm như , lập tức  quan tâm đến chuyện tình cảm của  trai nữa. Cô  nhanh nhẹn  rửa sạch tay, vội vàng tự múc cho  một bát cơm, cơm thơm mềm trắng tinh, nhai trong miệng  vị ngọt  nhẹ, dường như cơm do Triệu Lan Hương nấu thơm hơn cơm nhà  khác vài phần.
Thịt khô hấp trong nồi cơm càng khiến cơm thơm ngon hơn, từng miếng thịt mỡ màu vàng cánh gián giống như   nướng mềm, nhỏ  mỡ thấm  trong từng hạt cơm, khiến cơm cũng mang theo hương vị thịt.
Hương thịt  còn  lẫn cả mùi cây cỏ, béo nhưng  ngán, thịt nạc thịt mỡ hòa quện với  hết sức hài hòa, thơm nồng ngon miệng.  là  thơm  còn ngon, ngon đến mức khiến Tưởng Mỹ Lệ suýt nuốt luôn cả đầu lưỡi . 
Tưởng Mỹ Lệ mới  ăn hết một bát cơm, trong đầu  sinh  cảm xúc lưu luyến.
Đợi   khi cô  về thành phố ,  tìm   thức ăn ngon như ?
Triệu Lan Hương : “Nếu    trai cô gây phiền toái cho , nhớ giúp  một chút nhé.” 
“Gia đình bình dân như ,   thể đấu  nhà cô .”
Tưởng Mỹ Lệ  thấy thế, thiếu chút nữa  bật , cô  hừ một tiếng: “Nào  khoa trương như lời cô , yêu đương thôi mà, chẳng lẽ cô  đồng ý thì nhà  sẽ trở mặt ?”
Cô    mở miệng mắng  chừng  trai  còn  thèm thích cô , nhưng mà cắn  miệng mềm, ăn đồ ăn của Triệu Lan Hương nhiều  như ,  phiền   nhiều  như ,  sắp ly biệt , nên cô  nhịn.Bây giờ quan hệ giữa cô  và Triệu Lan Hương     giống  .
Tưởng Mỹ Lệ vỗ n.g.ự.c : “Cô yên tâm, nếu  trai  dám  chuyện    hổ như ,  sẽ  về phía cô.”
Triệu Lan Hương vô cùng vui mừng, phá lệ lấy hai khúc lạp xưởng gói  cho Tưởng Mỹ Lệ.
“Cô mang cái  về ăn, hấp chín là  thể ăn  , nhưng mà   để  trai cô ăn  đấy!”
Vân Chi
Triệu Lan Hương bình thường luôn dịu dàng ngoan ngoãn, hiếm khi thấy cô nhỏ mọn như , điều   mà  khiến Tưởng Mỹ Lệ cảm thấy  chút đáng yêu.
“Được   ,   .”Mình cô  ăn cô  còn thấy ít nữa là.
Ở nhà , Tưởng Mỹ Lệ chính là bá vương,  chút thịt như   cô   thể chia cho  khác,  điều... Nếu là cha  thì còn  thể, chứ  trai cô thì nghĩ cũng  cần  nghĩ. 
Tưởng Mỹ Lệ để  một tệ tiền cơm, nhưng Triệu Lan Hương  nhận.
Trước khi  Tưởng Mỹ Lệ còn nháy mắt nhỏ giọng : “ , bánh ngọt trong tay nhà buôn ở chợ đen là của cô, ăn  ngon.”
“ mà  sẽ giữ bí mật giúp cô, hừ.”