Thời gian như nước chảy,  thời gian náo nhiệt đều trôi qua  nhanh. Kỳ nghỉ xuân quý giá sắp đến lúc kết thúc, chợ đen Thành phố G cũng bắt đầu nhộn nhịp trở .
Cha  Triệu Lan Hương  bắt đầu   , chỉ còn Tiểu Hổ Tử vẫn   học.  Tiểu Hổ Tử   đến nhà ông nội,  khi Triệu Lan Hương  về từ đại viện quân đội, Phùng Liên đành  giao  bé cho cô,  vội vàng :
"Buổi chiều  còn  tiết, con trông Tiểu Hổ Tử nhé."
Triệu Lan Hương gật đầu.
Tiểu Hổ Tử ôm lấy tay cô, cọ đầu   cô hỏi: "Đại Nữu, lúc nãy chị   thế? Sữa đậu nành còn  uống hết."
Vừa  thằng bé  bám chặt   chị gái  như kẹo mạch nha, giống như bằng cách    thể khỏi nguy cơ  gửi đến nhà ông nội. Triệu Lan Hương dở  dở  kéo thằng bé xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Em  ăn ngon ?"
Tiểu Hổ Tử  sức gật đầu.
Vân Chi
Sau đó Triệu Lan Hương đưa Tiểu Hổ Tử đến khách sạn nơi Hạ Tùng Bách ở.
Hạ Tùng Bách mở rương hành lý của  , từng chiếc đồng hồ tinh xảo màu vàng, bạc sáng lấp lánh, trong đám  ngoài Longines , còn trộn lẫn vài chiếc Omega, loại bình thường như Tư Mã, Tissot cũng . Trong suốt mấy ngày tết Âm Lịch  nhiều  đến cửa hàng bách hóa lắm, để  thu hút sự chú ý của  khác, Hạ Tùng Bách  chỉ mua  Longines, mà còn  mua cả đồng hồ của các thương hiệu khác.
Thành phố G  hổ là thành phố  đầu phía Nam, kinh tế phát triển   những thành thị nhỏ bé  thể so sánh , Hạ Tùng Bách  dùng gần hết  tiền bán heo mà  và Lý Trung mới kiếm , mạo hiểm đổi thành đám đồ tinh xảo .
Ngoài ,  còn mua một sợi dây chuyền bạc dành cho phái nữ, tinh xảo mỏng manh, như thể chỉ cần dùng sức là  thể bóp nát .
Triệu Lan Hương và Tiểu Hổ Tử gõ cửa một lúc lâu, cuối cùng cánh cửa mới mở . Tóc Hạ Tùng Bách ướt đẫm mồ hôi, lặng lẽ  bên trong cánh cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-203-anh-ten-la-anh-re-1.html.]
“Tại … Lại đưa cả thằng bé đến đây?” Hạ Tùng Bách cúi đầu   bé bên cạnh Triệu Lan Hương, ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Hổ Tử  thấy  trai quen thuộc, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên   chằm chằm.  vì  chị cả đang ở bên cạnh, nên  bé chỉ  ngượng ngùng chăm chú  .
"Anh tên gì?"
Hạ Tùng Bách dùng ngón tay cái thô ráp của  nhéo khuôn mặt mềm mịn của thằng bé, tay còn  thì ôm bạn gái , đóng cửa .
Hạ Tùng Bách  xổm xuống, nhẹ nhàng : "Anh tên là  rể, em gọi một tiếng cho    ?"
Tiểu Hổ Tử vẫn  hiểu hai từ  rể  ý nghĩa thế nào,  hề nhận    lợi dụng, ngơ ngác gọi một tiếng.
Đối với lòng can đảm của Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương  khỏi lau mắt ,    gặp  cô một , lòng tự tin sẽ bành trướng đến mức  chứ? 
Triệu Lan Hương lườm Hạ Tùng Bách một cái, sửa  cho em trai : "Em gọi   là  Bách, bây giờ em  thể gọi   là  rể ."
“Anh Bách!” Tiểu Hổ Tử lanh lợi lập tức đổi giọng.
Hạ Tùng Bách lấy kẹo từ trong túi , đút cho thằng bé.
Anh xé giấy kẹo đút cho  bé ăn, chợt nhớ đến cảnh tượng nửa năm  cô cũng từng cho Tam Nha ăn kẹo như thế ,  khi đến thành phố G Hạ Tùng Bách  chuẩn  một túi kẹo cho Tiểu Hổ Tử. Lúc  thấy Tiểu Hổ Tử, cuối cùng Hạ Tùng Bách cũng hiểu thế nào là yêu ai yêu cả đường  lối về. Thằng bé  giống chị gái .
Điều  khiến Hạ Tùng Bách hận  thể vét sạch túi , để lấy lòng  nhóc. Hơn nữa, Tiểu Hổ Tử cũng  sợ  là, nhiệt tình giống chị gái ,  hoạt bát  hiếu động, chơi với  một , vài ngày  thằng bé vẫn nhớ .