Triệu Lan Hương  vài cân kẹo trái cây liền, dựa theo tốc độ ăn mỗi ngày một xiên của Tiểu Hổ Tử,   thể ăn trong vòng nửa tháng.
Cô đem kẹo  phơi khô khiến viên kẹo trở nên giòn tan,  đó dùng giấy dầu bọc kín mít , đặt trong lu đựng gạo trong nhà. 
“Sau  chị sẽ bảo  trông giữ  kẹo , nếu mỗi ngày Tiểu Hổ Tử đều  bài tập đúng hạn, nghiêm túc học bài sẽ thưởng cho em một xiên.”
Tiểu Hổ Tử vẫn  ăn đủ, yên lặng định thò tay  lu gạo lấy một xiên nữa  ăn, nhưng mà lu đựng gạo quá cao, quá sâu so với vóc  đứa trẻ năm tuổi như ,  đành  yên lặng  chằm chằm  lu gạo một lúc lâu.
Triệu Lan Hương  : “Hôm nay cho em ăn thêm ba xiên nữa, ăn nhiều sẽ  sâu răng đó, đợi lát nữa ăn xong nhớ  đánh răng nhé  ?”
Tiểu Hổ Tử lập tức gật đầu.
Triệu Lan Hương lấy  ba xiên kẹo vị sơn tra cho  ăn, sơn tra đỏ thẫm  bao bọc bởi nước đường trong suốt, lớp vỏ bọc giòn tan tinh tế, từ ngoài  trong  ngọt  chua, dùng răng cắn một cái, tầng nước đường giòn mỏng lập tức vỡ  như mạng nhện, Tiểu Hổ Tử thích hưởng thụ nhất cảm giác đầu tiên khi cắn  .
Sau khi  ăn xong, Triệu Lan Hương dẫn   rửa tay, đánh răng.
Cô bóp kem đánh răng cho , trong chiếc gương  chốc bồn rửa mặt, hình ảnh đứa trẻ với khuôn mặt non nớt tràn đầy hạnh phục hiện lên,   ngốc nghếch  đáng yêu. Lâu lắm  cô mới  thấy dáng vẻ khi còn nhỏ của Tiểu Hổ Tử, khi  trưởng thành, lúc nào cũng mang bộ mặt nghiêm túc, khí chất chính trực, lạnh lùng thô lỗ,   đáng yêu khiến   thích như hiện tại.
Cô xoa đầu  bé : “Đi  bài tập .”
Đợi đến chiều, Phùng Liên mới về nhà.
Bà bỏ mũ , hắng giọng hỏi: “Nữu Nữu, mai con   xuống nông thôn ,  thu dọn xong ?”
Triệu Lan Hương thấy đồng hồ còn  chỉ đến  bốn, thì  chút kinh ngạc,  hôm nay  cô  về sớm ?
Cô gật đầu: “Thu dọn xong  ạ.”
Phùng Liên nghĩ một lát  hỏi tiếp: “Đồng hương ở thôn Hà Tử mấy hôm  tới nhà  đó, mai   cũng về quê ?” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-205-cau-de-cu-cau-kim-phieu-cau-ung-ho-1.html.]
“Nếu  thì bảo cha con mua thêm một vé tàu nữa, để hai đứa về cùng  cũng  bè  bạn.” 
Triệu Lan Hương  thấy thế, thiếu chút nữa  đánh rơi chiếc nồi trong tay, nếu như    cô   đồng hương  chính là bạn trai của con gái bà, khả năng bà sẽ  hối hận vì những lời   hôm nay. 
Phùng Liên  tiếp: “Đêm nay nấu thêm vài món nữa, lúc  chắc cha con đang  chợ đen mua thịt .”
Tiểu Hổ Tử đang  bài tập  thấy thế lập tức bỏ sách xuống, vui vẻ hoan hô: “Thêm vài món, thêm vài món!”
Triệu Lan Hương nhanh chóng rửa sạch nồi niêu, dùng khăn lông lau khô tay.
“Cha con   mua bán, con  chợ đen giúp đỡ ông .”
Hạ Tùng Bách   sẽ mua đồ ăn, cha cô cũng mua đồ ăn, Triệu Lan Hương lo đêm nay  đồ ăn mua về  nặng   nhiều. Dù  nhân khẩu trong nhà cũng   mấy , hai vợ chồng Triệu Vĩnh Khánh  là   thích lãng phí lương thực, vài lạng thịt  thể ăn  mấy ngày liền.
Vân Chi
Rất nhanh cô   đến chợ đen, tìm  lâu vẫn   thấy bóng dáng Triệu Vĩnh Khánh , ngược  trông thấy Hạ Tùng Bách đang xuyên qua con hẻm trong chợ đen.
Vẻ mặt  cau  như gặp  chuyện gì khó khăn, lúc thì ngẩn   tôm cá, lúc thì  chân giò heo  chớp mắt.
Triệu Lan Hương bước tới,  thấy cô, Hạ Tùng Bách đang gian nan lựa chọn lập tức sáng mắt,  hỏi bạn gái: “Cha  em thích ăn gì?”
“Bọn họ  kén ăn, món gì cũng thích.”
Triệu Lan Hương  theo Hạ Tùng Bách dạo một vòng quanh chợ đen, cô mua một miếng xương sườn, một miếng thịt ba chỉ, đồ ăn  phong phú. Ven đường thấy đậu hũ trắng bóng, cô cũng mua vài miếng, cuối cùng cô còn mua thêm cải ngồng, chọn củ cải trắng mập mạp bỏ  trong giỏ rau.
Lần đầu tiên đến nhà gặp mặt cha  vợ, chỉ mua những thứ  Hạ Tùng Bách vẫn luôn  thấy còn thiêu thiếu thứ gì đó. 
Anh  với Triệu Lan Hương: “Em về nhà  , lát nữa  sẽ tới.”
Triệu Lan Hương đang   tìm cha , lập tức gật đầu, xách theo giỏ đựng đồ ăn biến mất khỏi chợ đen.
Sau khi bảo bạn gái về , Hạ Tùng Bách chạy  vùng nông thôn ở ngoại thành mua  một con gà mái già. Tay buôn bán gà tìm cho  một cái bao tải để đựng,   vác cái bao rách  giống hệt như công nhân công trường.