Hôm nay  với Lý Trung ăn mặc “Nhân mô cẩu dạng” thế  để đến nhà máy luyện thép, và xưởng gia công than đá để bàn chuyện  ăn. Ăn mặc sang trọng, khí thế mạnh mẽ, mới dễ khiến   tôn trọng.
Ở  mặt Triệu Lan Hương Hạ Tùng Bách vô cùng tự tin, nhưng thực tế khi bước  ngoài, trong lòng   khỏi  chút lo lắng  yên.
Lý Trung  mắng: "Thằng nhóc nhát c.h.ế.t ,     lừa đến đây, bây giờ    dám  , thế thôi hôm nay chúng   về ."
Hạ Tùng Bách bình tĩnh : "  sợ, trời sập xuống còn  chú Tư của  chống đỡ mà."
"Trước đây Hà sư phó   với , hai nhà máy  từng đến hỏi mua thịt heo, nhưng ông   dám đồng ý. Chúng  mà  ăn miếng mồi béo bở ,   ngủ yên ."
Công nhân nhà máy luyện thép và nhà máy chế biến than đá đều   việc nặng nhọc,  ăn uống đủ chất mới  sức  việc, nếu   việc nặng  mất sức. Vậy nên, nhà ăn thường xuyên thêm món ăn cho bọn họ.  lượng thịt heo định mức hàng tháng quá ít,  đủ nhu cầu của bọn họ, nên bọn họ thường xuyên  mua thịt qua các con đường khác .
 phiếu thịt  dễ mua như , công nhân  ăn thịt, nhà ăn   mua đủ thịt, cho nên bọn họ đành   chợ đen bí mật mua một ít để bổ sung.
Chuyện   trở thành bí mật trong lòng các vị quản lý cốt cán trong xưởng sản xuất, bọn họ giữ kín trong bụng    ngoài.
Lý Trung : "Nếu như chuyện   thể thành công,   chúng   cần  bán lẻ cho đám nhà buôn  nữa, việc  ăn cũng sẽ  định hơn."
Hạ Tùng Bách chỉnh  cổ áo cho Lý Trung, thẳng lưng ngẩng cao đầu: "Nhớ kỹ, thái độ  lạnh lùng một chút, giọng   kiêu ngạo một chút, tự tin một chút, như  bọn họ  mới  dám nghi ngờ chúng ."
"Đợi xem lát nữa  thể hiện thế nào."
Trước khi đến Lý Trung  đánh tiếng với nhân viên phụ trách thu mua thức ăn của nhà máy luyện thép  , cho nên trợ lý Thạch  chờ sẵn ở nhà  , còn đuổi  nhà  xem phim nữa. Anh  nấu hai món ăn chờ khách đến.
Lý Trung và Hạ Tùng Bách, một  diễn vai mặt đỏ,  còn  diễn vai mặt đen,  sống động.
Khi Lý Trung  đến chuyện bọn họ  cách kiếm  thịt heo.
Hạ Tùng Bách vội vàng che miệng Lý Trung , : "Đừng     lung tung, uống xong hai ly rượu là quên mất  là ai ."
“Trong niên đại   gì cũng nguy hiểm, dễ dàng mất mạng như chơi, mạo hiểm kiếm tiền nhưng  chắc   mệnh hưởng. Những lời  đây Hà sư phó   cứ coi như gió thoảng qua tai thôi, hôm nay  đến đây là để nhắc nhở trợ lý Hà, đừng nghĩ quá nhiều."
Hà sư phó mà  thấy những lời  của Hạ Tùng Bách, chắc chắn sẽ tức giận đến mức bùng nổ. Ông    bảo Hạ Tùng Bách đến đây, nhắc đến ông   gì?
Hạ Tùng Bách   chuyện,  rót đầy bát rượu, cứ như   lâu  trợ lý Thạch   chuốc ba phần.
Trợ lý Thạch chậm rãi : "Chúng  cần thịt lợn, chúng  cần."
"Mấy năm nay  cho   ăn no bụng    chịu  việc, bọn họ lười biếng, sẽ ảnh hưởng đến năng suất hàng năm của cả nhà máy, thành tích của thành phố N  xếp hạng từ  đếm ngược lên trong cả nước , năm nào giám đốc cũng mắng công nhân, mắng nhà ăn, xét cho cùng cũng chỉ vì ăn  đủ no mà thôi."
"Chúng   tiền, các  chỉ cho chúng  con đường ,  sẽ  ơn các ."
Lý Trung cũng  chuẩn  sẵn mấy lời thoại trong bụng, bỗng nhiên  chặn  như , khiến   nghẹn lời.
 là  hùng   đất dụng võ!
Sau đó Hạ Tùng Bách lấy  "Cam kết trách nhiệm chung" từ trong túi xách, bảo   ký tên  ấn dấu tay đỏ như máu.
"Chuyện  trời  đất , ba chúng  ,   để  thứ tư ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-70-bach-phu-my/chuong-213-ban-thit-heo.html.]
Trợ lý Thạch gật đầu lia lịa, đầy nhiệt tình.
...
Triệu Lan Hương chờ đợi ở nhà đồng hương trong thành phố, đến giờ cơm,  đồng hương  nấu cơm mời cô ăn.
Đang lo lắng cho Hạ Tùng Bách, cô   ăn gì cả, cứ   hiên nhà đợi . Khi màn đêm buông xuống, nhà nhà lên đèn. Khác với vùng quê   điện, nhiều nhà dân ở thành phố  bắt đầu sử dụng đèn điện .
Ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu  mắt cô.
Một lúc lâu , tiếng chuông xe đạp leng keng vang vọng  mái nhà,  đàn ông cao lớn nhảy xuống khỏi xe.
Anh thở  một , hỏi: "Em  đói ?"
"Anh đưa em  ăn tối."
Hạ Tùng Bách đẩy Lý Trung xuống, vỗ vỗ ghế  xe đạp, kéo bạn gái lên xe. Anh đạp xe suốt quãng đường, chở theo bạn gái, đạp tới nhà hàng quốc doanh.
Trong giọng  trầm thấp của  lộ  niềm vui  cách nào che giấu : "Hương Hương, đám heo của  bán  !"
"Sau , công nhân ở đây đều ăn thịt heo từ trại heo của ."
Hạ Tùng Bách hất cằm chỉ về phía hai nhà xưởng  mặt.
Màn đêm quá tối, nhưng Triệu Lan Hương vẫn cố gắng quan sát.
Vân Chi
Cô phấn khích kêu lên một tiếng, dùng sức ôm chặt lấy eo  đàn ông: "Anh giỏi quá!"
"Như   thể bán    nhiều thịt heo, đúng ?"
Cô nhanh chóng tính toán sổ sách. Ban đầu trại heo của Hạ Tùng Bách  hơn trăm con, heo  đẻ heo con, chờ tháng  bọn chúng đẻ thêm vài lứa nữa,   thêm năm sáu mươi con heo nữa!
Triệu Lan Hương nhanh chóng tính toán đến  lượng thịt heo mà trại heo  thể sản xuất , tuy rằng  sánh bằng trại heo cũ, nhưng cũng đủ để cung cấp cho hai nhà xưởng ,  lẽ bán xong cũng  còn nhiều thịt để dành cho đám nhà buôn bán lẻ.
Hóa , là   ý định .
"Còn đường náo khác ?"
Hạ Tùng Bách thì thầm: "Yên lặng phát tài."
***
Vở kịch nhỏ:
Lý Trung: Cậu  đúng là quá đáng thật
Vừa  thấy tiểu Hương Hương,  em cây khế cũng  cần nữa?
Người  cũng đói bụng,   cũng  ăn cơm đó.
Hạ Tùng Bách: "..."